Dịch: Phong Bụi
Chuông gió treo bên cửa sổ phát ra tiếng vang liên tiếp.
Giản Tĩnh Niên đẩy cửa vào thư phòng, ngẩng đầu nhìn thấy cửa sổ mở to, không khỏi sửng sốt, rõ ràng trước khi đi đã đóng chặt cửa sổ.
“Đã lâu không gặp.” Giọng nói khàn khàn ồm ồm từ phía bàn làm việc truyền đến.
Giản Tĩnh Niên thót tim. Từ lúc nào trong thư phòng lại có người? Thân ảnh có chút quen thuộc khiến ông ngăn lại xúc động muốn quay đi gọi người tới, buột miệng hỏi: “Anh là ai? Vào bằng cách nào?”
Người nọ ngẩng đầu, khuôn mặt già nua, ánh mắt sáng quắc nói: “Cửa sổ mở nên tôi vào được thôi.”
Giản Tĩnh Niên nhìn thấy dấu vết quen thuộc mơ hồ trên khuôn mặt kia, trong lòng chấn động.
Năm đó, cũng là thời tiết như vậy, gió rất lạnh, ông đóng cửa sổ thật chặt, thế nhưng khi đi WC trở về liền nhìn thấy cửa sổ mở rộng, một người ngồi trước bàn làm việc đang không kiêng nể gì lật xem sách của mình.
Khi đó, hình như những lời hỏi đáp của mình và đối phương cũng là ——
“Anh là ai? Vào bằng cách nào?”
“Cửa sổ mở nên tôi vào được thôi.”
Khóe mắt Giản Tĩnh Niên nhất thời đã ươn ướt, nhiều năm như vậy, nhiều năm như vậy… Ông chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày bọn họ còn có thể gặp lại nhau.
“Nói dối, tôi rõ ràng đã đóng cửa sổ lại.” Ông thì thào nói ra câu nói giống hệt như năm đó.
Đối phương vô tội nói: “Có thể là tôi nhớ lầm.”
Giản Tĩnh Niên đột nhiên bước lên phía trước, cách bàn làm việc kéo áo hắn, “Bao nhiêu năm như vậy, anh đã đi đâu? Còn nữa, ” ông hoảng sợ nhìn gương mặt già hơn tuổi thực gần hai ba mươi tuổi của đối phương, run giọng hỏi, “Sao lại trở thành bộ dạng thế này?”
“Chẳng có gì.” Đối phương cầm lấy tay ông, nhẹ nhàng gỡ ra, “Có quá nhiều việc phải lo nghĩ tới đi.”
Giản Tĩnh Niên nổi giận nói: “Anh lo nghĩ? Anh phải lo nghĩ cái gì? Bỏ vợ bỏ con ra đi, bao nhiêu năm như vậy không quay lại thăm được một lần!”
“Anh không phải đang chăm sóc bọn họ hay sao?”
Đối mặt với ánh mắt gần như hờ hững của đối phương, Giản Tĩnh Niên đột nhiên một câu cũng nói không nên lời. Ông lẽ ra phải biết từ lâu, lòng dạ của người này còn cứng rắn hơn so với tưởng tượng của ông. “Tôi và Mĩ Quyên lúc đầu đang tốt đẹp, là anh chen vào cướp mất cô ấy, nếu đã cướp mất vì sao không đối xử tốt với cô ấy? Anh tên khốn này!”
Đối phương nhìn ông giơ nắm đấm lên, lơ đãng cau mày, thân thể nhanh nhẹn tránh khỏi, đi đến bên cạnh bàn làm việc, “Cô ấy không phải đã trở về bên cạnh anh sao?”
Ánh mắt của Giản Tĩnh Niên lóe lóe, sự không kiên nhẫn của đối phương khiến ông bình tĩnh lại, sự kinh ngạc lúc mới gặp qua đi, phẫn nộ lắng xuống, còn lại là nghi hoặc và đề phòng. Ông dù sao cũng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, vẻ ngây ngô trẻ con đã hết từ lâu, suy xét sự việc tự nhiên chu toàn hơn so với năm đó. “Vì sao lại đột nhiên trở về?”
“Yên tâm, tôi không phải về tranh giành vợ con với anh.”
“Tôi thà rằng anh là về tranh giành vợ con với tôi! Ít nhất, như vậy anh vẫn còn giống người. Thẩm Tuyền! Thẩm Thận Nguyên dù sao là hậu nhân của Thẩm gia, là con trai ruột của anh, chẳng lẽ anh thật sự không quan tâm chút nào sao?”
Thẩm Tuyền ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi chỉ sống cho bản thân mình.”
“Vậy tại sao lại sinh ra nó?”
Thẩm Tuyền trầm mặc thật lâu, mới nói: “Tôi đã từng yêu cô ấy.”
“…” Giản Tĩnh Niên dường như sắp bị giọng điệu bố thí trong khẩu khí của hắn làm cho tức giận. Người trước mắt này từng được ông coi là tri kỷ, coi là huynh đệ, coi là thần tượng, cho dù bị hắn đoạt mất bạn gái của chính mình cũng chưa từng oán hận, cho dù hắn bỏ đi vài chục năm trong lòng cũng chưa từng thay đổi ấn tượng tốt đẹp về hắn, thế nhưng sự xuất hiện của hắn vào lúc này lại phá nát tất cả những điều tốt đẹp kia!
Là do ký ức quá xa xôi, làm tình cảm trước kia nhạt nhòa? Hay là do người quen thuộc này đã biến thành một con quái vật vô tình xa lạ?
Giản Tĩnh Niên đấm một quyền xuống mặt bàn, “Vì sao lại trở về?” Nếu không trở về, có lẽ ông còn có thể ôm kí ức tốt đẹp lúc trước chờ đợi một người bạn tốt có lẽ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.
Thẩm Tuyền cũng không chú ý tới sự trăn trở của ông, hoặc là chú ý đến nhưng không quan tâm, “Tôi muốn đến công trường xây trung tâm văn hóa.”
Giản Tĩnh Niên rùng mình, “Để làm gì?”
“Xem xem.”
“Không được.” Ông trực tiếp nói ra hai chữ.
Thẩm Tuyền kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
Giản Tĩnh Niên hàm hồ nói: “Chỗ đó còn đang san nền, không có gì đáng xem cả.”
Thẩm Tuyền do dự một chút, thở dài nói: “Kỳ thật, tôi định ổn định cuộc sống.”
Giản Tĩnh Niên sửng sốt, “Anh? Ổn định cuộc sống? Anh không phải nói anh chỉ sống vì bản thân mình sao?”
“Đúng vậy, cho nên tôi mệt mỏi, muốn ổn định cuộc sống.” Thẩm Tuyền dừng một chút, nói, “Yên tâm, Mĩ Quyên đã lấy anh, tôi sẽ không tranh giành.”
“Cái đó có liên quan gì với công trường?”
“Tôi là người thích nghiên cứu phong thuỷ, cho nên trước khi đầu tư, muốn đến đó nhìn xem phong thuỷ có đáng để đầu tư hay không.”
Giản Tĩnh Niên giật mình nói: “Anh muốn đầu tư vào trung tâm văn hóa?”
“Tôi biết nó là một trong những kế hoạch trọng điểm của chính quyền thành phố trong vài năm nay, nếu tôi đã muốn ổn định cuộc sống, đương nhiên hy vọng có cái gì đó bảo đảm tôi có thể sống yên ổn.” Thẩm Tuyền nghi hoặc nhìn vẻ mặt chần chờ của ông, “Dựa vào quan hệ của chúng ta, anh sẽ không cự tuyệt đấy chứ?”
Nói thật, với quan hệ của hai người, Giản Tĩnh Niên rất chờ mong Thẩm Tuyền sẽ lưu lại, nhưng là, thời điểm hắn xuất hiện rất quỷ dị, quỷ dị đến mức từ đáy lòng ông sinh ra cảm giác bất an. “Anh để tôi cân nhắc xem sao. Dù sao công ty không phải một mình tôi là có thể định đoạt.”
Thẩm Tuyền gật đầu nói: “Được, có điều trước đó để tôi đến công trường xem xem đã.”
Giản Tĩnh Niên không tiện cự tuyệt yêu cầu này lần nữa, liền gật gật đầu, “Bao giờ anh có thời gian?”
“Hiện tại.”
Diện tích của trung tâm văn hóa hơi nhỏ hơn so với Tinh La thành, nhưng cũng là một mảnh đất lớn cực kỳ khả quan ở khu náo nhiệt.
Giản Tĩnh Niên nhìn Thẩm Tuyền cầm la bàn đi tới đi lui trong công trường, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị. Cho dù từ khi gặp mặt đến bây giờ đã qua hơn một tiếng đồng hồ, ông vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
Người đàn ông già nua nhìn qua gần bằng tuổi cha mình này thật sự là Thẩm Tuyền?
Là Thẩm Tuyền người có khuôn mặt cực tuấn tú, một thân cơ bắp, luôn được các người đẹp ưu ái?
Mấy năm nay hắn rốt cục đi những đâu?
Trên người hắn rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Ở trên xe, Thẩm Tuyền nói một câu khiến ông rất chú ý.
“Dù sao, tôi cũng không ở lâu trên thế giới này.”
Không ở lâu là chỉ…
Tim Giản Tĩnh Niên đập nhanh hơn. Chẳng lẽ hắn sống không được bao lâu nữa?
Thẩm Tuyền đột nhiên quay đầu lại nhìn ông.
Giản Tĩnh Niên nhìn mái tóc hoa râm của hắn, trong lòng trầm xuống, những nghi kỵ lúc đầu nhất thời giảm đi bảy tám phần. Có lẽ, hắn muốn trước khi chết lưu lại một chút bảo đảm cho vợ con mình?
Thẩm Tuyền đi tới nói: “Phong thuỷ tốt.”
Giản Tĩnh Niên tinh tế đánh giá hắn, chậm rãi nói: “Chuyện anh nói, tôi sẽ cẩn thận thương lượng với những người khác.”
——————————-
Việc Thẩm Tuyền là bạn cũ của Giản Tĩnh Niên khiến Lỗ Thụy Dương cảm thấy ngoài ý muốn, trong lòng nhịn không được chửi má nó, nếu có thể sớm lợi dụng quan hệ này, cần gì phải chờ đến lúc bọn họ bị động nhất!
Lỗ Thụy Dương hút hút xì gà.
Hai hôm nay, ngày nào hắn cũng phải lo nghĩ đủ thứ chuyện, cổ phiếu tập đoàn bị thu mua, Long Cường người phụ trách tiêu thụ hàng mất tích, Tiêu Bác ba ngày hai lần bị cảnh sát mời đến uống trà, cho dù tin tức từ cục cảnh sát truyền ra nói cảnh sát còn chưa có được chứng cứ xác thực nào, nhưng vẫn khiến hắn lo sợ bất an. Trong đó điều khiến hắn phẫn nộ chính là Thẩm Thận Nguyên. Cậu và La Thiếu Thần bày trò tuyệt không cao minh, nhưng lại khiến cho hắn luống cuống, nếu như không phải lúc hắn nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên, đột nhiên nghĩ tới việc điều tra hành tung của La Thiếu Thần, cũng sẽ không phát hiện hai người bọn họ âm thầm ở cùng nhau.
Thẩm Thận Nguyên… La Thiếu Thần…
Lỗ Thụy Dương nheo mắt lại. Lúc trước hắn tung tin muốn ký hợp đồng với Thẩm Thận Nguyên chỉ là vì muốn tạo áp lực cho Giản Tĩnh Niên, để các công ty môi giới khác tránh xa Thẩm Thận Nguyên, cũng không nghĩ sẽ ký được, dù sao, lúc ấy hắn đã biết quan hệ giữa La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên không tầm thường, có La Thiếu Thần và Giản Tĩnh Niên, trừ phi Thẩm Thận Nguyên đầu óc có vấn đề mới chui vào hang hổ.
Nhưng sự thật chứng minh, thế giới này thật sự có chuyện đầu óc có vấn đề chui vào hang hổ.
Căn cứ nguyên tắc không lợi dụng cũng phí, hắn bảo Củng Văn Hiểu ký hợp đồng với Thẩm Thận Nguyên để kiềm chế La Thiếu Thần và Giản Tĩnh Niên, sau đó La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên trở mặt, Thẩm Thận Nguyên và Giản Tĩnh Niên trở mặt, càng khiến hắn động tâm tư muốn đem Thẩm Thận Nguyên hoàn toàn lôi kéo về phía mình. Thế nhưng không ngờ rằng, hắn lại bị chơi xỏ.
Ngón tay Lỗ Thụy Dương run lên, khói bụi từ xì gà rơi vào trong gạt tàn.
Nếu Thẩm Thận Nguyên muốn vào hang hổ, hắn sẽ để cậu nhìn xem hang hổ rốt cuộc hiểm ác đến cỡ nào!
Hắn đem xì gà để
vào trong gạt tàn, lấy ra một cái điện thoại mới từ trong ngăn kéo, ngón tay nhanh chóng gửi tin nhắn.
Trên hành lang trước cửa thư phòng, ở một nơi hắn nhìn không thấy, Hắc Bạch Vô Thường sắc mặt cực kém thúc giục một quỷ sai đang lần chà lần chần, “Sao vẫn chưa câu người này về!”
Quỷ sai nói: “Hôm nay ăn phải thứ gì đó không sạch, buồn tiêu chảy.”
Bạch Vô Thường khóe miệng co rút, “Buồn tiêu chảy? Ngươi nghĩ rằng ngươi vẫn là người sao?”
Hắc Vô Thường tính tình nóng nảy, nhịn không được vươn tay ra đẩy quỷ sai.
Con trâu lớn vốn đang im lặng đứng ở bên người quỷ sai đột nhiên khẽ gầm một tiếng.
Cả người Hắc Vô Thường giống như bị ấn nút tạm ngừng, chững lại ngay tại chỗ.
“Ngươi làm sao vậy?” Bạch Vô Thường nghi hoặc nhìn hắn.
Hắc Vô Thường giật giật cánh tay, phát hiện có thể cử động, vội vàng rụt tay về, sợ hãi, nghi ngờ nhìn con trâu, nhấc chân bước vào bên trong, “Bỏ đi! Chúng ta tự mình động thủ!”
Bạch Vô Thường thấy hắn xông vào thư phòng, vội vàng theo vào.
Phía sau hắn, quỷ sai lười biếng đột nhiên đứng thẳng thân thể, nâng tay nhẹ nhàng mà vuốt đầu trâu, thì thào lẩm bẩm: “Cư nhiên lại đem Mảnh vụn Thiên hỏa phong ấn trong thân thể. Định làm gì thế?”
Con trâu khinh thường dùng mũi hừ một tiếng.
Quỷ sai cười nói: “Cũng đúng, không liên quan đến chúng ta. Chúng ta về nhà thôi, ta tìm cỏ cho ngươi ăn.”
Con trâu quay đầu, hiển nhiên cực kỳ không muốn.
“Giỡn chơi à, ăn KFC đi, nghe nói thứ này đại bổ…”
“…”
Lúc bọn họ đang đùa giỡn, trong thư phòng phát ra tiếng kêu bén nhọn.
Bất quá tiếng kêu này không phải do Hắc Bạch Vô Thường phát ra, cũng không phải do Lỗ Thụy Dương phát ra, mà là một con hạc giấy Lỗ Thụy Dương giấu ở trong túi phát ra.
Hắc Vô Thường câu lấy hồn phách của Lỗ Thụy Dương, nhẹ nhàng kéo hắn ra khỏi thân thể.
Cho dù Lỗ Thụy Dương là người đã từng trải qua đủ loại mưa gió như vậy cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Hắn đã từng được Thẩm Tuyền trợ giúp tránh được sự đuổi bắt của địa phủ, Thẩm Tuyền đã nói rất rõ ràng cho hắn rằng nếu hắn bị bắt lại thì kết cục là gì.
Bạch Vô Thường cầm lấy con hạc giấy trong túi áo Lỗ Thụy Dương, dùng minh hỏa đốt thành tro.
“Phía sau hắn quả nhiên có cao thủ đạo thuật trợ giúp đào thoát khỏi sự đuổi bắt của địa phủ.” Ánh mắt Hắc Vô Thường lóe lên, hết sức bất mãn với gã cao thủ đạo thuật này.
Bạch Vô Thường nói: “Đừng kiếm thêm phiền toái.”
Bọn họ đi ra cửa, đang định bước đi, kim hỏa trên cửa lóe lên, đánh vào trên người Lỗ Thụy Dương, nhưng lại đem hồn phách của hắn đánh trở lại thân thể.
“Đáng chết!” Hắc Vô Thường giận dữ, đang định động thủ một lần nữa, lại thấy Bạch Vô Thường biến sắc, “Người kia đến rồi, hôm nay không nên động thủ.”
“Ngươi sợ hắn?”
Bạch Vô Thường nhíu mày nói: “Không phải là chuyện sợ hay không, mà là theo điều lệ chế độ mới của địa phủ, không thể trực tiếp xung đột với phàm nhân. Quy định mới vừa ban hành, đang là thời điểm kiểm tra nghiêm ngặt nhất, ngươi cũng không muốn bị phạt bổng lộc một tháng, ngày ngày hít hương rẻ tiền đấy chứ?”
Hắc Vô Thường không cam lòng, theo hắn rời đi.
————————
Lỗ Thụy Dương đột nhiên từ trên giường nhảy lên, phản ứng đầu tiên là véo vào đùi mình. Đau đớn từ đùi truyền đến khiến hắn ý thức được bản thân còn sống, hơi hơi an tâm. Chẳng lẽ là nằm mơ? Thế nhưng việc bị Hắc Bạch Vô Thường câu hồn rất thật, thật đến mức hắn dường như có thể hồi tưởng lại từng chi tiết.
Hắn xuống giường, đi chân trần chạy vào thư phòng.
Trong gạt tàn lớn trên bàn có một mẩu xì gà, mà bên cạnh nó là một nắm tro tàn.
“Ông đang nhìn gì vậy?” Giọng nói già nua vang lên sau lưng hắn.
Lỗ Thụy Dương đột nhiên xoay người, kích động nắm lấy bả vai người kia, “Hắc Bạch Vô Thường tìm lên đây rồi!”
Thẩm Tuyền lãnh đạm giãy ra khỏi tay hắn, nói: “Sớm muộn gì cũng đến.”
“Hiện tại phải làm thế nào?” Lỗ Thụy Dương rất nhanh tỉnh táo lại.
Thẩm Tuyền nói: “Tìm được đường đi tới phía ngoài ba mươi ba tầng trời, liền có thể thoát ly sinh tử, thoát ly luân hồi.”
Lỗ Thụy Dương nói: “Thế nhưng đường đi tới phía ngoài ba mươi ba tầng trời vẫn đang nằm trong tay Giản Tĩnh Niên và La gia. Cho dù hiện tại thu hồi được, cũng mất một khoảng thời gian bố trí.”
Thẩm Tuyền nói: “Tôi sẽ nghĩ cách.”
“Vậy là tốt rồi.” Lỗ Thụy Dương cười cười, trong lòng có chút nghi ngờ. Cho dù hắn có bao nhiêu tiền có bao nhiêu thế lực, trước mấy chuyện thần thần quỷ quỷ này đều không hề có tác dụng. Nếu Thẩm Tuyền muốn giở trò, có khả năng đến khi hắn lừa vẫn chưa phát hiện ra. Để an toàn, hắn nên tìm thêm lực lượng dự bị. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trên mặt hắn vẫn không để lộ bất cứ điều gì.
“Ông đẩy nhanh tốc độ lên, tốt nhất khiến cho La gia và Giản Tĩnh Niên trong khoảng thời gian này đều không có tâm tình chú ý đến Tinh La thành và trung tâm văn hóa.”
Lỗ Thụy Dương nói: “Yên tâm, tôi biết nhược điểm của bọn họ.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Nếu mấy ngày này Hắc Bạch Vô Thường lại đến thì sao?”
“Tôi sẽ canh ở đây, ông hạn chế hết mức, đừng đi ra ngoài.”
“Thế nhưng tôi phải làm việc…”
“Di động, điện thoại, máy tính, fax…” Thẩm Tuyền nhìn hắn một cái, “Ông hẳn được coi là người hoạt động trí óc nhỉ?”
“…” Lỗ Thụy Dương nói, “Đúng, văn phòng ngày ngày đều là người khác quét tước.”
“Vậy ông chẳng có việc gì.”
“…” Tại sao nghe xong lời này cảm thấy tầm quan trọng của hắn còn không bằng nhân viên vệ sinh quét tước văn phòng chứ?
———————-
Mấy hôm nay Thẩm Thận Nguyên quay phim quay đến sắp nhập ma, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày từ hơn mười sáu tiếng giảm hẳn xuống còn sáu tiếng, đây là tính cả lộ trình đi đi về về mỗi ngày.
Từ Húc nhìn cậu cuộn người trên ghế ngủ say sưa đều không đành lòng đánh thức cậu.
Mãi đến khi cửa xe được mở ra, dây an toàn được tháo, Thẩm Thận Nguyên mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, “Nơi này là…”
“Ngủ đi.” La Thiếu Thần cúi người ôm cậu ra.
Thẩm Thận Nguyên lập tức tỉnh t áo, “La Thiếu? Anh tới nhà em làm gì?”
“Là tới nhà anh.” La Thiếu Thần sửa lời cậu.
Thẩm Thận Nguyên lúc này mới phát hiện bọn họ đang đi về phía đại sảnh trong căn hộ của La Thiếu, “Mau buông em xuống.” Cậu xấu hổ nhìn bảo vệ ngồi trong đại sảnh.
La Thiếu Thần mặt không chút thay đổi đi tới trước mặt bảo vệ gật đầu một cái nói: “Cậu ấy nhảy dây bị sái chân.”
Bảo vệ hiểu gật gật đầu.
“…” Thẩm Thận Nguyên nói, “Trên đời có bao nhiêu thứ có thể nhảy, vì sao lại bảo em nhảy dây?” Một thằng con trai lớn đùng nhảy dây bị sái chân nghe xong thật sự có chút ẻo lả.
“Bởi vì nhảy lầu, nhảy sông, nhảy vực đều quá nghiêm trọng.”
“Cũng có thể là nhảy cao.”
“Lần sau dùng.”
“…”
La Thiếu Thần đi vào thang máy, thả cậu xuống.
Thẩm Thận Nguyên làm vận động giãn gân cốt trong thang máy.
“Thân thể không thoải mái sao?”
“Vận động trước, tránh cho chốc nữa vận động quá kịch liệt, tổn thương giả lại thành tổn thương thật.” Thẩm Thận Nguyên nhìn anh, ánh mắt rõ ràng đang nói: tới nhà anh sẽ xảy ra chuyện gì, em hiểu.
La Thiếu Thần: “…”