Dịch: Phong Bụi
Giữa không trung, một con hạc giấy vỗ cánh một cách quỷ dị, bị người một nhát bắn hạ.
“Giọng nói này…” Thẩm Thận Nguyên vừa mừng vừa sợ, đang muốn quay đầu lại, thắt lưng đã bị người ở phía sau ôm chặt lấy.
Từ Húc sợ cậu có việc, vươn tay đi đoạt súng của “Vịt Donald”, lại nhìn thấy “Vịt Donald” nâng tay lảo đảo chỉ vào đầu Thẩm Thận Nguyên, ngón tay đặt lên cò súng, “Đừng… lại đây!”
Từ Húc nhìn ra hắn đã bị thương, ngay cả nói chuyện đều rất cố sức, sức nặng của thân thể dường như đều đặt lên người Thẩm Thận Nguyên, khuyên nhủ: “Đầu hàng đi, tôi đưa ông đi bệnh viện.”
“Tôi có thể làm chứng chống lại… Lỗ tổng.” Thói quen nhiều năm dưỡng thành khiến lời lúc này hắn thốt ra vẫn là Lỗ tổng.
Thẩm Thận Nguyên mơ hồ cảm thấy giọng nói này đã nghe qua ở đâu đó.
Từ Húc tiến lên một bước, thừa dịp “Vịt Donald” không đề phòng, cướp lấy súng của hắn, thuận tiện công bố đáp án, “Tiêu Bác, tôi sẽ giúp ông tranh thủ giảm án phạt.”
“Tiêu Bác?” Thẩm Thận Nguyên chậm rãi xoay người, Tiêu Bác thuận thế trượt xuống dưới, nằm dài trên mặt đất.
Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy vết thương sau lưng hắn, hoảng sợ, định lấy di động cầu cứu, lại nhớ ra di động đã bị lấy đi từ lâu.
Từ Húc lấy ra di động từ trên người Tiêu Bác, gọi điện thoại cầu cứu.
Tiêu Bác nói với Thẩm Thận Nguyên: “Tôi biết, tôi sẽ có ngày này. Ông ấy bảo tôi thuê… bọn họ, bắt cóc cậu, là tôi biết.”
Ánh trăng tối nay rất sáng, sáng đến mức Thẩm Thận Nguyên có thể rõ ràng nhìn thấy ánh mắt rã rời của Tiêu Bác.
“Ông ấy vẫn cứ không tin tôi… Tôi vì ông ấy làm, nhiều chuyện như vậy. Ông ấy vẫn… lựa chọn, diệt khẩu.”
Thẩm Thận Nguyên có chút đồng tình với người này. Cậu biết Tiêu Bác là trợ thủ đắc lực của Lỗ Thụy Dương, mấy năm nay, Lỗ Thụy Dương ở sau màn hắn ở trước màn, chuyện xấu hai người liên thủ làm hẳn là không ít, nhưng cuối cùng, hắn vẫn là trốn không thoát kết cục bị thí tốt, đây coi như là nhân quả tuần hoàn, ác giả ác báo đi.
Tiêu Bác thở hổn hển nói, “Tôi, ngân hàng BS… Tủ sắt… Bên trong có chứng cứ…”
Giọng nói của hắn càng ngày càng nhẹ, Thẩm Thận Nguyên chỉ có thể nghe được mấy từ mấu chốt, nhưng như vậy là đủ rồi.
Từ Húc quay sang cầm di động hỏi hắn, “Chỗ này rốt cục là nơi nào?”
Thần trí Tiêu Bác mơ hồ, có chút chống đỡ không được.
“Núi Tam Hoa.” Tư Mã Thanh Khổ sải bước đi tới.
Thẩm Thận Nguyên nhận ra giọng nói nói “Đêm đen như mực” chính là của ông, mới yên tâm. Ở trong lòng cậu, bọn họ ngay cả quỷ thần đều có thể thu phục, thu phục phàm nhân hẳn không là vấn đề.
Quả nhiên, không thấy đạn bay tới bay lui nữa, trên mặt đất một đống người nằm ngang dọc, trên người đều dán hoàng phù.
Khâu Cảnh Vân từ trong bóng đêm đi ra, mỉm cười nói: “Không có việc gì chứ?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Mọi người đến bằng cách nào thế?” Lời còn chưa dứt, lại có một bóng người lao tới, ôm cậu vào lòng. Khi lí trí của Thẩm Thận Nguyên còn chưa kịp nhận ra đối phương là ai, thân thể đã trước một bước, xoay người ôm lấy anh.
Hai người ôm nhau thật chặt.
Chỗ Thẩm Thận Nguyên bị đánh lúc trước bị ôm hơi hơi đau, nâng tay muốn tách ra một chút, mới vừa cử động liền cảm thấy cánh tay đối phương ôm càng chặt thêm, thậm chí chặt đến có chút phát run. Cậu lập tức yên tĩnh, chịu đau, đầu dựa vào đầu, tai cọ cọ tai.
“La Thiếu, anh có xe không?” Nếu có thể, Từ Húc cực kỳ không muốn “không thức thời”, nhưng là tình huống của Tiêu Bác trên mặt đất khiến anh không thể “không thức thời”.
La Thiếu Thần chậm rãi buông Thẩm Thận Nguyên ra, tay vẫn dính chặt lấy thắt lưng của đối phương, ánh mắt lạnh lẽo cúi đầu nhìn Tiêu Bác. Nếu ánh mắt của anh có thể thực thể hóa, Tiêu Bác đã bị vạn tiễn xuyên tâm.
“Hắn nói hắn đồng ý làm chứng chống lại Lỗ Thụy Dương.” Từ Húc nhìn ra La Thiếu Thần đang nổi nóng, muốn kéo dài thời gian thấy chết mà không cứu.
Thẩm Thận Nguyên nhẹ nhàng mà kéo kéo áo La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần cố nén giận dữ nói: “Ở phía trước.”
Từ Húc nhìn nhìn Khâu Cảnh Vân lại nhìn nhìn Tư Mã Thanh Khổ, với thể lực hiện giờ của anh không có khả năng ôm lấy Tiêu Bác.
May mắn Tư Mã Thanh Khổ rất tri kỷ, dán một cái hoàng phù lên người Tiêu Bác, sau đó Tiêu Bác liền đứng lên, tự mình bước đi.
Từ Húc nhìn xem trợn mắt há mồm, nhưng cũng không hỏi gì.
Tư Mã Thanh Khổ và Khâu Cảnh Vân đi ở cuối cùng, sau khi cách những người khác một đoạn, Khâu Cảnh Vân hỏi: “Sư bá, ngài vì sao không trực tiếp nói cho anh ta biết, dương thọ của người này đã hết, sẽ không sống được?”
Tư Mã Thanh Khổ vỗ vỗ vai anh nói: “Muỗi tuy nhỏ, cũng là thịt. Hoàng phù tuy ít, cũng là một mối làm ăn.”
“…” Khâu Cảnh Vân chân thành nói, “Con tin tưởng Ngự Quỷ phái chúng ta dưới sự lãnh đạo của sư bá, nhất định sẽ tiền vào như nước.”
Tư Mã Thanh Khổ vuốt cằm nói: “Hay là ta thuyết phục bọn họ mua một cái đèn tục mệnh đi?”
Khâu Cảnh Vân nói: “Vậy ngài phải nhanh lên, con nhìn thấy quỷ sai đến rồi.”
Xe đi đến nửa đường, Tiêu Bác liền chịu đựng không được đi đời nhà ma.
Tư Mã Thanh Khổ trơ mắt nhìn quỷ sai vui vẻ câu lấy Tiêu Bác chạy mất. Ông thật sự muốn làm ăn, nhưng nhìn sắc mặt La Thiếu Thần, lại nói không ra một câu đẩy mạnh tiêu thụ.
Từ Húc ở tại chỗ đợi Đồ Lạc Văn đi tới thu dọn tàn cục,
thở ra một hơi thật dài, vì vụ án này, anh bỏ ra nửa cái mạng, không ngờ vừa bước một chân tới cửa lại đi giật lùi trở về.
La Thiếu Thần đưa Thẩm Thận Nguyên đến một bệnh viện trong trấn nhỏ gần Tam Hoa sơn nhất, áp tải Thẩm Thận Nguyên làm kiểm tra từ đầu đến chân. Thẩm Thận Nguyên cũng là thông minh, biết lúc này mà kháng nghị là bằng với việc nhổ răng cọp, ngoan ngoãn bảo gì làm nấy.
Tư Mã Thanh Khổ và Khâu Cảnh Vân ngồi ở lối đi trên hành lang bệnh viện, một người chống má ngẩn người, khi thì nhíu mày, khi thì vui cười, một người tự nói chuyện với chính mình, vẻ mặt ôn nhu. Người khác nghĩ đến hai người này một ngây một ngốc, nhìn thấy đều tránh đi, thế nên cũng hết sức thanh tĩnh.
Đợi Thẩm Thận Nguyên kiểm tra xong, đã tới gần nửa đêm.
La Thiếu Thần hết sức bất mãn nhìn kết quả, “Chỗ này thiếu rất nhiều dụng cụ, về Thành phố A chúng ta kiểm tra lại lần nữa.”
Thẩm Thận Nguyên lúng ta lúng túng nói: “Kỳ thật em chỉ bị đánh một đấm.”
La Thiếu Thần đen mặt nói: “Em muốn bị đánh mấy đấm nữa?”
“Ý em không phải như vậy.”
Tư Mã Thanh Khổ thấy hai người bọn họ có xu hướng nói chuyện lâu dài, lôi kéo Khâu Cảnh Vân đứng dậy nói: “Chúng ta ra ngoài lượn một chút đi.”
Thẩm Thận Nguyên thấy thần sắc La Thiếu Thần mệt mỏi, trong lòng rất áy náy. Trong ấn tượng của cậu, trước khi La Thiếu Thần và cậu thích nhau, vẫn sống rất cao ngạo, cho dù trời có sập cũng có thể ung dung không sợ hãi, nhưng sau khi ở cùng với cậu, thường thường chạy ngược chạy xuôi lo trước lo sau không nói, còn phải theo cậu đóng phim, lo lắng cho cậu, số lần nhăn mày có lẽ còn nhiều hơn tổng số lần trước khi gặp cậu gộp lại.
La Thiếu Thần thấy biểu cảm của cậu liền biết cậu nghĩ gì, không khỏi cầm lấy tay cậu, thở dài nói: “Vì sao anh rốt cuộc vẫn là không bảo vệ được em cho tốt.”
“Là em quá xui xẻo.” Thẩm Thận Nguyên hạ quyết tâm Tết phải đến miếu thờ vái lạy.
“Anh bắt đầu hiểu được, vì sao có người lại dùng xiềng xích khóa người yêu của mình lại.”
Thẩm Thận Nguyên cả kinh.
La Thiếu Thần kéo tay cậu, nhét vào trong túi mình, “Nếu lại có lần sau, anh sẽ thử xem.”
“Không có lần sau!” Thẩm Thận Nguyên giơ tay kia lên làm tư thế thề thốt.
“Thật không?”
“Tuy rằng Tiêu Bác đã chết, nhưng là ông ta nói ông ta có bằng chứng về Lỗ Thụy Dương, giấu trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng.”
Cước bộ của La Thiếu Thần chững lại, nghiêng đầu sang, điềm nhiên nói: “Cuối cùng hắn chết cũng có chút giá trị.”
“Hơ, nói người chết như vậy không tốt lắm đi. Còn chưa qua bảy ngày, chẳng may ông ta trở về…”
“Vừa lúc bảo Tư Mã đại sư đánh cho hắn hồn phi phách tán.”
“Hơ… Em nghĩ trong bảy ngày đầu hành trình của ông ta nhất định rất căng, chúng ta hẳn là không quan trọng đến vậy.”
Bọn cướp sa lưới, tất cả đều là côn đồ từ tỉnh khác tìm đến, chỉ mới gặp Tiêu Bác, ngay cả Lỗ Thụy Dương là ai cũng không biết. Mấy tên phóng hỏa cũng sa lưới, là bảo vệ của một câu lạc bộ đêm ở địa phương, câu lạc bộ đêm ở dưới trướng Lỗ Thụy Dương, nhưng mấy tay bảo vệ lỗ mãng nhận hết toàn bộ tội danh, không ai chịu khai ra. Nói cách khác, kẻ ngốc đều biết là Lỗ Thụy Dương làm, nhưng lại không có chứng cứ để giải quyết dứt điểm.
Đồ Lạc Văn và Từ Húc chỉ có thể đem hy vọng ký thác vào tủ bảo hiểm ở ngân hàng, nhưng lại thêm một tin dữ truyền đến, vợ của Tiêu Bác mất tích. Kỳ thật Đồ Lạc Văn vừa biết tin Tiêu Bác chết đã bảo người đi theo dõi người nhà Tiêu Bác, ai ngờ vẫn là xảy ra chuyện.
Từ Húc nói: “Tiêu Bác đã chết, theo lý thuyết Lỗ Thụy Dương không có lý do bắt vợ ông ta, trừ phi hắn đã biết có tồn tại bằng chứng, muốn từ miệng bà ta ép hỏi ra. Chúng ta phải lấy chứng cứ ra trước bọn họ, sau đó ở cửa ngân hàng ôm cây đợi thỏ.”
Đồ Lạc Văn gật gật đầu, “Chúng ta phân công nhau hành động. Cậu mang theo lệnh điều tra đi lấy chứng cứ, tôi sẽ gia tăng nhân lực, gia tăng cường độ điều tra tìm người.”