Dịch:Phong Bụi
Rời nhà, ra ngoài, lại thử vai.La gia chỉ có La Định Âu và vú Triệu ở nhà, không khác mấy so với đại đa số thời gian, nhưng Thẩm Thận Nguyên vừa vào nhà đã cảm thấy một áp lực khác với ngày thường, đến từ sự phẫn nộ và ưu phiền không giấu được trong ánh mắt của vú Triệu.
“Cục cưng vất vả rồi, trước tiên lên lầu rửa mặt đi đã. Chốc nữa vú làm mấy món ngon cho con nhé.” Vú Triệu vẫn nói với giọng dịu dàng như ngày thường, nhưng rõ ràng đầu óc đang để đi đâu.
Thẩm Thận Nguyên giả vờ lên lầu, sau đó nằm rạp trên chiếu nghỉ đầu cầu thang nghe trộm.
La Thiếu Thần như có giác quan thứ sáu, liếc nhìn lên trên một cái, sau đó thản nhiên rời bước chân, để mình đối diện với cầu thang. Vú Triệu không rõ chuyện gì cũng dịch theo hai bước, lưng đối diện với đầu cầu thang nói: “Đã tìm thấy chưa?”
Vú Triệu hừ lạnh nói: “Cô ta đã chuẩn bị từ lâu rồi, rút trước tiền mặt dùng cho mấy ngày liền. Trời đất mênh mông thế này tìm đâu cho ra?”
Thẩm Thận Nguyên nhớ ra mấy ngày hôm nay không thấy La Học Giai đâu cả, nói thầm: Chẳng lẽ cô ấy bỏ nhà ra đi rồi?
La Thiếu Thần hỏi: “Bác trai thế nào?”
Vú Triệu thở dài một cái nói: “Để tự Khải Trạch giải quyết, có điều tôi nghĩ, chắc chắn là rất đau lòng. Lúc đầu là ông ấy gắng sức khuyên nhủ Khải Trạch và người đàn bà đó chung sống hòa thuận với nhau, hiện tại lại náo loạn đến mức này, haizz, còn không biết phải nói với cục cưng thế nào đây. Cục cưng khó khăn lắm mới vui vẻ được một chút, không thể để trở lại như ban đầu được, nghĩ thôi cũng thấy buồn phiền!”
Thẩm Thận Nguyên bây giờ mới biết người bỏ nhà ra đi chính là Sử Mạn Kỳ.
La Thiếu Thần nói: “Nếu bác trai đã giao cho Khải Trạch tức là tin tưởng Khải Trạch có thể giải quyết ổn thỏa. Về phần Lâm Lâm, để tôi nói lại cho.”
Vú Triệu mặt đầy vẻ do dự hoài nghi, “Cậu có làm được không?”
“Nếu như bà có cách nào hay hơn, tôi sẽ không ngại đứng ngoài quan sát.” La Thiếu Thần nhún vai.
“Vậy thì nhờ cậu đấy.” Tuy không biết nguyên do, nhưng vú Triệu có thể nhìn ra, hiện giờ trong nhà, người thân thiết với Lâm Lâm nhất chính là La Thiếu Thần.
“Ừm.” La Thiếu Thần lên lầu, đi đến chiếu nghỉ, liền nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ ngồi ôm gối ở đó.
La Thiếu Thần vỗ vỗ đầu cậu, “Đừng buồn rầu nữa, về phòng rồi nói.”
“……” Thẩm Thận Nguyên quệt mấy giọt nước mắt khó khăn lắm mới nặn ra được, lẽo đẽo theo sau anh ta.
La Thiếu Thần quen thuộc đường đi lối lại, mở cửa bật đèn.
Thẩm Thận Nguyên đứng bên cửa, lại tiếp tục lên men cảm xúc đau lòng phẫn nộ của một đứa bé gái khi nghe tin mẹ mình bỏ nhà ra đi, đợi La Thiếu Thần quay đầu lại, lập tức ngẩng đầu giọng run rẩy hỏi: “Tiểu Tiểu thúc thúc … mẹ thật sự đi rồi sao?”
La Thiếu Thần: “……”
Thẩm Thận Nguyên khóc càng lúc càng như thật, “Có phải mẹ không cần con nữa rồi không?”
“Chắc thế.”
“……” Thẩm Thận Nguyên bị anh móc họng, lập tức ngồi bệt xuống sàn khóc lóc thảm thiết.
La Thiếu Thần đi đến trước mặt cậu, ngồi xổm xuống, cầm lấy cái chân nhỏ của cậu lôi nhè nhẹ, kéo cậu vào trong phòng, đóng cửa, ngăn tiếng khóc truyền ra ngoài.
Thẩm Thận Nguyên càng khóc càng nhập tâm, mắt sưng mũi tắc, quên cả bản thân, dường như không thể ngừng lại được, khó khăn lắm mới nguôi được, vừa quay ra nhìn đã thấy La Thiếu Thần nằm trên giường của cậu ngủ ngon lành rồi.
Anh ta, ngủ luôn rồi.
…….
Diễn viên mà không có người xem thì cũng chẳng còn giá trị tồn tại!
Thẩm Thận Nguyên ngồi trên sàn nghỉ ngơi một lúc, xoay người vào nhà tắm chải tóc lau mặt. Đợi cậu đi ra, La Thiếu Thần vẫn còn ngủ, hơn nữa ngủ càng ngon càng sâu hơn, ngay cả bị giật tóc cũng không phát giác.
Thẩm Thận Nguyên lại thử chọc chọc vào cánh tay, thấy anh ta không phản ứng gì, gan liền to hơn, lấy bút màu từ trong cặp sách ra, cười hi hi bật nắp bút ra, lấy bút đỏ vẽ hai xoáy tròn trên má La Thiếu Thần, lại dùng bút đen vẽ thêm hai cái râu sơn dương.
Một kỳ cảnh thế này sao có thể không lưu làm kỷ niệm cơ chứ.
Thẩm Thận Nguyên lần mò trong túi áo của anh ta định chụp ảnh làm kỷ niệm, nhưng điện thoại vừa mở ra, ánh mắt của cậu liền bị hai chữ danh bạ hấp dẫn sự chú ý! Ngón tay dường như run rẩy mở danh bạ ra…
Một giọt mồ hôi lạnh chầm chậm chảy từ trên trán xuống.
Tay cầm điện thoại của Thẩm Thận Nguyên có chút cảm giác yếu đi. Đôi mắt trên giường lẽ ra phải nhắm chặt lại đang không tiếng động nhìn cậu chằm chằm, giống như camera giám sát, lại giống như tên lửa đã nhắm chuẩn mục tiêu. Cậu nuốt nước bọt, chầm chậm nghiêng đầu qua.
La Thiếu Thần chớp chớp mắt, giơ tay lấy lại điện thoại, không thèm nhìn liền bỏ vào trong túi áo.
“Chú tỉnh rồi ạ?” Thẩm Thận Nguyên vốn cười miễn cưỡng, nhưng nhìn thấy bộ dạng quái dị của La Thiếu Thần, không nhịn được cười phụt một tiếng, lại vội vàng nghiêm túc, hỏi: “Chú ngủ có ngon không?”
La Thiếu Thần đưa mắt nhìn đến bút màu trên tay cậu, “Mơ thấy chú chết rồi, nằm trong nhà tang lễ được người ta hóa trang cho.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Mộng đều là ngược lại đấy.”
“Đấy chính là người giúp chú hóa trang chết, chú ở nhà tang lễ giúp người ta hóa trang.”
“……”
La Thiếu Thần ngồi dậy đi vào nhà tắm rửa mặt, đi ra nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên khoanh chân ngồi trên giường, vẻ mặt buồn bã rầu rĩ.
“Tiểu Tiểu thúc thúc, có thật là mẹ sẽ không quay trở về nữa hay không?” Thẩm Thận Nguyên chậm rì rì ngẩng đầu lên.
La Thiếu Thần mặt rửa vẫn còn mấy đám đỏ đỏ hồng hồng, trên môi trên vẫn còn dấu ấn nhàn nhạt, bộ dạng kỳ quái khiến Thẩm Thận Nguyên thiếu chút nữa không nhịn được.
“Chuyển chủ đề cũng không thể thay đổi được sự tổn hại con làm ra cho chú đâu.”
Thẩm Thận Nguyên thu lại biểu cảm, lẩm bẩm nói: “Tổn hại từ này quá mức nghiêm trọng rồi thì phải.”
“Đau thương.”
“Tổn hại thì tổn hại, nhiều nhất con mời chú ăn đồ Ấn chứ gì.”
Chuông điện thoại vang lên.
La Thiếu Thần thuận tay tiếp điện thoại, sau đó nói: “Không ăn được đồ Ấn rồi.”
“Hả?”
“Vẫn phải lựa chọn giữa đồ Anh và đồ Hoa.”
Thẩm Thận Nguyên biết nhất định thử vai đã có kết quả, truy hỏi: “Vậy rốt cuộc chọn cái gì?”
“Xem cuộc thử vai vào ngày mai đã.”
“Vẫn phải thử ạ?”
“Ừ.”
Thẩm Thận Nguyên thấy La Thiếu Thần như đang có điều suy nghĩ, trong lòng cũng cân nhắc, có phải lễ vật La Thiếu đem tặng không đủ hay không, cho nên đối phương mới muốn kiếm thêm. Không trách được cậu nghĩ như vậy, từ thái độ thiên vị của Cổ Lực Khả đối với cậu trước khi cậu biểu diễn, nhất định La Thiếu đã chào hỏi qua rồi, nhưng rõ ràng tác dụng của việc chào hỏi này không đủ uy lực, cho nên mới cần phải thử một lần nữa.
“Kỳ thực…” Thẩm Thận Nguyên lựa lời để mở miệng, “Không được đóng phim cũng không sao cả.”
La Thiếu Thần hỏi: “Không phải con muốn được gặp Thẩm Thận Nguyên sao?”
Thẩm Thận Nguyên thùm thụp nhảy từ trên giường xuống, nắm chặt lấy tay anh hỏi: “Cho gặp rồi ạ?”
“Đợi sau khi con trở thành ngôi sao nhí, có thể dùng thân phận hậu bối xin được vào thăm bệnh.”
“Vậy phải mất mấy năm?”
“Nếu nhanh thì một hai năm.”
“Nếu như Thẩm Thận Nguyên không chống đỡ nổi thì sao?”
La Thiếu Thần đáp: “Mỗi năm đều có tiết Thanh minh.”
“……” Trái tim thủy tinh của Thẩm Thận Nguyên vỡ vụn.
Địa điểm lần thử vai thứ hai không thay đổi, nhưng đổi thành một căn phòng khác. Thẩm Thận Nguyên vừa vào phòng đã thấy một hàng người ngồi đấy, còn có hai khuôn mặt quen thuộc, Mã Duy Càn và Tần Tử Long, người trước là đối thủ cạnh tranh kiêm sư đệ đồng môn, không cần nói nhiều, người sau chính là ngôi sao nhí võ thuật đang rất nổi tiếng hai năm gần đây.
Mã Duy Càn vừa nhìn thấy La Thiếu Thần, từ trong ra ngoài đều lộ vẻ tươi cười. Thẩm Thận Nguyên nghĩ, nếu dùng nước để biểu thị nét cười của Mã Duy Càn, hiện giờ bản thân có lẽ đã cần đến phao cứu sinh rồi.
“La Thiếu? Chẳng lẽ đạo diễn Cổ tiến cử chính là… Lâm Lâm?” Mã Duy Càn đưa tay ra định xoa, quay đầu nhớ đến chuyện lần trước gặp mặt, lại thu tay về.
La Thiếu Thần nói: “Còn có người khác đến thử vai nữa sao?”
Mã Duy Càn đè thấp giọng xuống nói: “Bên chế tác phim tự tiến cử, nghe nói là con của một người thân thích nào đó.” Anh ta ra vẻ không tán thành, nhưng không nói nhiều, tránh để người khác lợi dụng điểm này.
La Thiếu Thần gật gật đầu, kéo theo Thẩm Thận Nguyên đến ngồi một bên.
Những người khác cũng biết La Thiếu Thần, nhưng chỉ dừng lại ở trên báo chí tin tức, không có giao tình gì, tất nhiên không tiện trước mặt bao nhiêu người lân la đến bắt chuyện.
Một lúc sau, lại có thêm bốn người nữa đi vào.
Một nhà ba người và một người trung niên có bụng bia. Người trung niên nói chuyện mãi với bố đứa nhỏ, đứa bé gái thì ríu ra ríu rít bên mẹ, đi đường ngoáy ngoáy ngó ngó. Mẹ đứa bé cúi người xuống, nhỏ giọng dỗ dành.
Thẩm Thận Nguyên nói với La Thiếu Thần: “Bạn ấy đi rất có phong cách.”
La Thiếu Thần nói: “Con là Mandy, không đủ Man, không ngưỡng mộ nổi đâu.”
“…….” Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi “Sao chú lại biết?”
La Thiếu Thần nói: “Cô giáo trường mầm non con học nhờ Học Mẫn tìm cho con một gia sư tiếng Anh tốt một chút.”
“Cho nên
lúc đó không phải con phát âm sai. Chữ dy đó đúng là do cô giáo tự ý thêm vào ạ?”
“Phát âm sai với không phân biệt được giới tính của mình., con thích cái nào hơn?”
Thẩm Thận Nguyên hít vào, thở ra, thấp giọng nói: “Phát âm sai ạ.”
Cổ Lực Khả cuối cùng mới bước vào, thân hình cao to vừa vào đã khiến người ta cảm thấy một áp lực vô hình. Tiếng ồn ào trong phòng dần dần dứt, chỉ còn tiếng nũng nịu của đứa bé gái ngây thơ không biết gì vẫn tiếp tục vang lên.
Mẹ đứa bé nhẹ nhàng che miệng nó lại, chỉ chỉ về phía Cổ Lực Khả.
Đứa bé chớp chớp mắt, ghé gần vào tai mẹ nó nhỏ giọng thì thầm.
Mẹ đứa bé cười cười, lại cùng nó thì thầm bên tai.
Đây quả là một bức tranh rất ấm áp. Thẩm Thận Nguyên nhìn bọn họ, tim liền mềm ra, liền cảm thấy khinh bỉ bản thân đi tranh giành vai diễn với một đứa bé gái.
Thắng đã không vinh quang, thua lại càng nhục nhã!
Cổ Lực Khả đi đến giữa phòng, “Trước tiên tôi xin được giới thiệu sơ qua bộ phim này. Đây là một bộ phim thời trang hiện đại, nam chính công việc làm ăn thất bại, mang theo con gái mình rời khỏi nhà, thuê một căn nhà cũ ở một ngõ nhỏ. Không vừa mắt với những người hàng xóm khác biệt tính cách, mỗi người một sở trường, sau đó dần dần hiểu nhau, trở thành một nhà, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của hàng xóm, làm lại sự nghiệp. Phần diễn người con gái của nam chính biểu hiện ở hai điểm, một là tình thân hai bố con nương tựa vào nhau, ủng hộ lẫn nhau, hai là tình bạn giữa cô bé và đứa bé trai hàng xóm cùng tuổi, phần diễn rất nặng. Hiện giờ người bố và người bạn hàng xóm đều ở đây, Chúng ta có thể làm một buổi diễn tác động qua lại giữa các vai. Các con hãy tự chọn lấy cho mình một bạn diễn, sau đó dựa vào các tuyến vừa rồi, cộng thêm sự tưởng tượng của mình để biểu diễn. Năm phút suy nghĩ, mười phút biểu diễn.”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Thận Nguyên là chọn Tần Tử Long!
Vào lúc này, kỹ thuật diễn của bạn diễn không nằm trong phạm vi cậu căn nhắc, điều duy nhất cậu nghĩ được chính là…. cậu không muốn Mã Duy Càn là cha của cậu!
“Chọn cậu ấy!” Vào lúc Thẩm Thận Nguyên hạ quyết tâm, đứa bé gái bên đối phương đã quyết định.
Cổ Lực Khả nhìn Thẩm Thận Nguyên một cái, gật đầu nói: “Được, Tần Tử Long và Cừu Uyển Yên một tổ, La Lâm Lâm và Mã Duy Càn một tổ.”
Thẩm Thận Nguyên: “…….”
Mã Duy Càn chủ động đi đến, cười híp mắt nói: “Lâm Lâm có suy nghĩ gì không? Chú Mã sẽ hết sức phối hợp!” Miệng anh ta hỏi La Lâm Lâm, mắt lại nhìn về phía La Thiếu Thần.
Tổ đối phương bên này, bố và mẹ đã mồm năm miệng mười thảo luận kịch liệt.
La Thiếu Thần thản nhiên nói: “Ừ, cứ suy nghĩ đi.”
Mã Duy Càn: “……”
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu nỗ lực suy nghĩ: Không được gọi là cha, không được gọi là cha….
Mã Duy Càn nói: “Chú nghĩ, hay là diễn thế này đi, diễn đón sinh nhật. Chú không phải rất nghèo sao? Không có tiền mua bánh gato sinh nhật cho con mình, chỉ có thể mua một cái bánh gato rất rẻ tiền làm bánh sinh nhật, Lâm Lâm sẽ diễn hết sức yêu thương, ví dụ nói, cha con yêu cha……”
“Hết giờ!”
Thẩm Thận Nguyên đang nổi hết cả da gà da vịt thầm cảm ơn trong lòng: Cảm ơn đạo diễn Cổ Lực Khả, cảm ơn đại thần thời gian!
“Anh Tử Long! Cừu Uyển Yên nắm lấy tay Tần Tử Long, “Đến nhà em ăn cơm đi.”
Tần Tử Long khó xử, “Thế không tốt lắm, cha em đâu có thích anh.”
Cừu Uyển Yên lắc lắc tay cậu, nói: “Đi đi mà, đi đi mà.”
Tần Tử Long lắc đầu: “Anh còn có bài tập phải làm, nên về nhà sớm một chút.”
Cừu Uyển Yên tiếp tục đong đưa, “Đi đi, đi đi mà.”
“Hơ, nhưng mà…”
“….Đi đi mà, đi đi mà.”
Tần Tử Long phát hiện ra cô bé đang lắc lắc cánh tay mình trong đáy mắt lóe lên sự khủng hoảng cực độ, lập tức ý thức được cô bé đã quên mất lời thoại đã bàn bạc kỹ vừa nãy, vội vàng bẻ lại lời: “Được được, đi thì đi.”
Cậu thoải mái đồng ý lại khiến cho Cừu Uyển Yên ngẩn ra. Sự sắp đặt của kịch bản đã làm hạn chế khả năng ứng biến trong lúc diễn của cô bé, cho nên đầu óc đã bị nhấn sâu vào trong sự tuần hoàn của kịch bản, càng muốn nhớ lại lại càng không thể nhớ ra được, càng không nhớ ra được càng không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Tần Tử Long có thể nhìn ra được sự cứng ngắc và bối rối của cô bé, rất tự nhiên nhận lấy quyền chủ động, kéo lấy tay cô bé nói: “Có điều ăn cơm xong, chúng ta sẽ cùng làm bài tập, có được không?” Cậu phát hiện Cừu Uyển Yên không phản ứng lại, lắc lắc tay cô bé.
Cừu Uyển Yên hồi thần, ra sức gật gật đầu, nói: “Được ạ.” Cho dù ánh mắt của cô bé vẫn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, nhưng động tác và thần thái cũng đã bắt kịp tiết tấu của Tần Tử Long, đối với một diễn viên nhí chưa đóng phim lần nào mà nói, tố chất tâm lý cũng đã tính là không tệ.
Đổi là trước kia, Cổ Lực Khả có thể miễn cưỡng gật đầu, thế nhưng sau khi nhìn thấy màn biểu diễn của Thẩm Thận Nguyên, ông phát hiện yêu cầu của mình đã cao hơn rất nhiều. Không nói đến phần biểu diễn của Cừu Uyển Yên khiến ông rất không hài lòng, ngay cả Tần Tử Long cũng bị chỉ ra một đống lỗi.
“Ừm.” Ngại bên chế tác phim, Cổ Lực Khả vẫn nể mặt gật gật đầu.
Sau khi xem qua phần biểu diễn của Cừu Uyển Yên, trong lòng Mã Duy Càn không yên tâm chút nào, tố chất tâm lý của trẻ con vốn không thể so được với người lớn, chứ đừng nói tới khả năng ứng biến, bây giờ anh chỉ mong bạn diễn nhỏ tuổi của mình có thể theo kịp suy nghĩ của mình mà thôi, đừng để đứt dây giữa đường là được.
Anh nhìn Thẩm Thận Nguyên, cố gắng thả lỏng biểu cảm, để nhìn mình không khác gì so với lúc bình thường, hoàn toàn không giống đang đóng phim, “Lâm Lâm……”
“Dì Vương nói là cha sau này không thể về nhà được nữa.” Thẩm Thận Nguyên bĩu môi, hai mắt nhìn Mã Duy Càn chăm chăm, thần tình như thủy tinh dễ vỡ, đòi hỏi sự bảo vệ, càng sợ bị vỡ hơn.
Nhìn thấy một La Lâm Lâm như vậy, Mã Duy Càn đột nhiên câm bặt.
“Cũng không thể uống trà cùng búp bê trong vườn nữa rồi.” Trong mắt Thẩm Thận Nguyên lấp lánh ánh nước.
“Lâm Lâm…” Mã Duy Càn bước lên trước một bước.
Nước mắt Thẩm Thận Nguyên lưng tròng, sự thất vọng lóe lên trong dòng nước mắt, đau buồn thấp giọng tố cáo: “Dì Vương còn muốn cắt tóc của con đi nữa, dì nói là từ nay về sau không còn ai bện tóc đẹp cho con nữa rồi.”
Cổ họng Mã Duy Càn khô khốc, một lúc lâu mới nặn được một câu, “Cha sẽ bện cho con.”
“Không cần!” Thẩm Thận Nguyên bất ngờ cứng rắn giật dây buộc tóc từ trên đầu xuống, ném đến bên cạnh Mã Duy Càn, dùng hết sức lực hét lên: “Ông vô dụng nhất! Vô dụng nhất!”
Mã Duy Càn bị mắng sững người.
Thẩm Thận Nguyên vừa hít thở sâu, vừa nói thầm trong lòng: Sướng thật!