[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Thú nhận (Thượng)


trước sau

Dịch: Phong Bụi

Quay về, quay về, quay về rồi.

Sự không phối hợp của Thẩm Thận Nguyên khiến hành trình bị kéo dài nghiêm trọng. Sử Mạn Kỳ nói suốt buổi sảng, Cát Phụng đưa đến hai chai nước khoáng, cậu vẫn rúc trong chăn không chịu ra. Cuối cùng Cát Phụng tranh thủ lúc Sử Mạn Kỳ đi vào nhà vệ sinh, uy hiếp nói: “Nằm thế đủ rồi, đi thôi.”

Thẩm Thận Nguyên đè thấp giọng nói: “Không phải ông nói muốn tôi ra sức tỏ ra căm ghét hai người sao?”

“Nhưng không được làm cô ấy đau lòng.”

“Hay dứt khoát nói cho cô ấy biết, tôi không phải do cô ấy sinh ra?”

Cát Phụng cười cười: “Ngươi đoán xem cô ấy sẽ dìm chết ngươi, hay là làm phép bắt ngươi lại?”

“…….” Thẩm Thận Nguyên nói với Sử Mạn Kỳ vừa từ nhà vệ sinh ra: “Bụng con đói rồi.”

Sử Mạn Kỳ lộ vẻ vui mừng, sau đó nghi ngờ nhìn Cát Phụng.

Cát Phụng nói: “Trẻ con ấy mà, không chịu được đói.”

Ăn xong cơm trưa lại bắt đầu lên đường, Thẩm Thận Nguyên nhận được ám thị bằng mắt của Cát Phụng, lại bắt đầu gây sức ép đủ kiểu.

Sử Mạn Kỳ rất đau lòng: “Lâm Lâm không muốn ở cùng mẹ đến vậy sao?”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Mẹ không thể ở cùng với bố được sao?”

“Không phải mẹ không muốn ở với bố con nữa mà là bố con không muốn ở với mẹ nữa! Bố con ngày nào cũng tiếp khách tiếp khách, căn bản không có thời gian để ý đến mẹ con mình.” Sử Mạn Kỳ ủy khuất khóc lóc, “Lâm Lâm còn nhỏ lắm, con không hiểu đâu. Mẹ đã thử cố gắng rồi, nhưng, mẹ và bố thật sự không thể nữa rồi…”

Chết toi! Vượt quá tiêu chuẩn rồi!

Thẩm Thận Nguyên nghe tiếng sụt sùi của Sử Mạn Kỳ, đầu bắt đầu đau, mắt không khỏi nhìn về phía buồng lái đang mở một ô cửa nhỏ, chỉ sợ mặt của Cát Phụng xuất hiện ở đó.

“Mẹ à, đừng khóc nữa.” Thẩm Thận Nguyên vỗ vỗ lưng cô.

Sử Mạn Kỳ ôm chầm lấy cậu, “Lâm Lâm ở cùng với mẹ thì mẹ sẽ không khóc nữa.”

Chết toi! Vượt ngưỡng rồi!

Toàn thân Thẩm Thận Nguyên cứng ngắc, muốn đẩy cô ra, lại sợ khiến cô ấy phản ứng càng dữ dội hơn, chỉ biết lặp đi lặp lại một câu nói: “Con nhớ bố, nhớ bố, nhớ vú Triệu… nhớ tiểu tiểu thúc thúc.”

La Thiếu, cứu tôi với!

Thân thể của La Lâm Lâm yếu ớt hơn Thẩm Thận Nguyên tưởng. So với cuộc sống ăn ngủ nghỉ lý tưởng ở La gia, sau khi đi theo Sử Mạn Kỳ, cậu vẫn luôn gây sức ép và bị gây sức ép, cuối cùng, ngã bệnh một cách đẹp mắt.

Sử Mạn Kỳ nhờ Cát Phụng đi mua thuốc hạ sốt cho cậu.

Thẩm Thận Nguyên vùi đầu vào trong gối.

“Gối của khách sạn không biết có sạch sẽ hay không, đừng dán môi lên đó.” Sử Mạn Kỳ kéo cậu dậy, cho cậu uống thuốc.

Thẩm Thận Nguyên mím chặt môi.

“Uống thuốc mới hết bệnh được.”

“Không uống thuốc, có phải là sẽ không được gặp bố không?” Cậu run rẩy đôi lông mi, hỏi.

Tay Sử Mạn Kỳ ôm cậu cứng đờ, cơn tức giận trong lòng liền bộc phát, nhưng nhìn thấy vẻ mặt non nớt và vô tội của đứa con, lại không thể nào tức giận được, chỉ có thể dọa nạt: “Nếu như không uống thuốc, ngay cả người mẹ này con cũng không gặp được nữa đâu!”

Thẩm Thận Nguyên cúi đầu.

“Uống thuốc trước đã, ngoan.” Cô đưa thuốc lại gần.

Thẩm Thận Nguyên xoay người.

Ủy khuất phải chịu mấy ngày nay cùng sự không như ý đã bùng lên lửa giận, Sử Mạn Kỳ tức đến nỗi ném thuốc trên tay xuống đất, “Trong lòng con chỉ biết có bố con, ông con với chú con, là bởi vì bọn họ có tiền, con muốn gì đều có thể cho con cái đấy, con chê mẹ con nghèo! Mẹ biết…”

Thẩm Thận Nguyên nghe tiếng bước chân nặng nề của cô đi ra, nặng nề sập cửa, tim cũng nặng nề nhảy lên mấy cái. Cậu bắt đầu hiểu một chút về con người Sử Mạn Kỳ rồi, kỳ thực cô không hề phức tạp, chỉ cần ở vài ngày là có thể hiểu hết toàn bộ. Trong tim cô có một thế giới lý tưởng, đồng thời nỗ lực kéo hiện thực gần lại thế giới đó. Lúc nỗ lực của cô không thể thay đổi được hiện thực, cô liền tìm kiếm một vật thay thế…. Lần thứ nhất là như vậy, lần thứ hai là như vậy. Như vậy, Cát Phụng thực sự rất đáng thương, bởi vì mỗi lần hắn xuất hiện đều là vào lúc Sử Mạn Kỳ thất vọng về La Khải Trạch.

Có lúc hắn sẽ nghĩ, người Sử Mạn Kỳ yêu rốt cuộc là La Khải Trạch hay Cát Phụng, hay là vai người chồng lý tưởng trong thế giới lý tưởng đó. Có lẽ câu hỏi này ngay cả Sử Mạn Kỳ cũng không tìm ra câu trả lời.

Cửa đẩ ra, Cát Phụng bước vào.

Thẩm Thận Nguyên cảnh giác ngồi dậy, “Tôi đều làm theo lời ông nói…”

Cát Phụng nói: “Ngươi làm tốt lắm.”

“Nói thật hay là nói ngược đấy?”

“Sử Mạn Kỳ đã suy nghĩ đến việc đưa ngươi trở về.”

Thẩm Thận Nguyên bật ngồi dậy, lại chóng mặt mà ngã trở về, “Thật sao?”

“Ừ.”

“Mang thuốc đến đây, tôi uống thuốc.” Thẩm Thận Nguyên giơ tay với đến hộp thuốc cảm, nhưng tay vừa vươn ra một nửa, hộp thuốc đã bị Cát Phụng dịch ra xa hơn. “…….”

“Chúng tôi muốn chắc chắn hơn về hiệu quả.”

Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt đáng thương nhìn hắn: “Não sẽ bị hỏng đấy.”

Cát Phụng cười nói: “Vậy thì có làm sao nhỉ?”

“Nếu như La Lâm Lâm bị sốt trở thành si đần, Sử Mạn Kỳ nhất định sẽ cảm thấy tội lỗi.”

“Vậy thì càng tốt.” Cát Phụng ném hộp thuốc xuống sàn, giẫm lên, chầm chậm nghiền nát, “La Khải Trạch sẽ không tha thứ cho cô ta, La gia sẽ càng không tha thứ cho cô ta, đến lúc đó, cô ta chỉ có thể đi theo ta mà thôi.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Ông rốt cuộc là yêu hay hận cô ấy?”

“Tất nhiên là yêu, chỉ có điều, chỉ có lúc cô ấy ở bên cạnh ta, ta mới có thể yêu cô ấy một cách trọn vẹn.”

“Nếu như cô ấy không ở bên thì sao?”

“Ta sẽ không để cái nếu như đó xảy ra. Ta có thủ đoạn khiến cô ta không thể dời xa ta.” Ánh mắt hắn tuy rất bình tĩnh, bình tĩnh như gương, nhưng trong đáy mắt lại có sự điên cuồng mà ngay cả hắn cũng không biết đang nhảy múa.

Thẩm Thận Nguyên ngoan ngoãn nằm trở lại, đắp chăn ngay ngắn.

Nói đạo lý với người điên căn bản cũng là một chuyện điên khùng.

Cả buổi chiều không thấy Sử Mạn Kỳ xuất hiện, chỉ có lúc ăn tối mới thấy mang đến một bát cháo trắng.

Thẩm Thận Nguyên dưới ám thị của Cát
Phụng, nhẫn nhịn đau khổ từ chối.

Sử Mạn Kỳ nói: “Ăn đi, ăn xong mới có thể gặp bố con.”

Thẩm Thận Nguyên suy nhược nhìn cô: “Mẹ móc nghoéo?”

Sử Mạn Kỳ hít sâu một hơi, xoay người đi ra ngoài, Cát Phụng vội vàng đi theo.

Thẩm Thận Nguyên đợi bọn họ đi rồi, lập tức bưng bát cháo lên ăn. Bị sốt đến tận lúc này, cậu thực sự một chút vị giác cũng không có, nhưng vì sức khỏe của bản thân, vẫn cứ ăn hết cả bát cháo.

Sử Mạn Kỳ gần nửa đêm mới quay trở lại, Thẩm Thận Nguyên trong lúc mơ mơ màng màng bị người ta dìu dậy, sau đó miệng bị nhét vào một viên thuốc, lại được bón uống một ngụm nước. Đợi ý thức cậu dần dần thanh tỉnh, ánh đèn ở xung quanh lại tối đi.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Sử Mạn Kỳ đo thân nhiệt cho cậu, đã hết sốt rồi.

Thẩm Thận Nguyên sợ cô nói lời không giữ lấy lời, cẩn trọng hỏi: “Mẹ hứa cho con gặp bố phải không?”

Sử Mạn Kỳ đưa quần áo cho cậu, “Dậy mặc đồ.”

Thẩm Thận Nguyên vẫn nhìn cô chăm chăm.

“Không mặc quần áo sao đi gặp bố được?”

Thẩm Thận Nguyên lúc này mới động đậy. Đợi cậu mặc xong y phục, Sử Mạn Kỳ dắt cậu đến nhà ăn ăn sáng. Thẩm Thận Nguyên nhìn ra được tâm tình của Cát Phụng rất tốt, ngay cả ánh mắt nhìn mình cũng ấm áp hơn ngày thường.

Xem ra sự việc tiến triển không tồi.

Cậu nghĩ như vậy, khe khẽ an tâm.

Cát Phụng nói: “Hắn đã chủ động đề nghị ly dị, sự việc liền dễ giải quyết rồi.”

Sử Mạn Kỳ không lên tiếng.

“Không nỡ sao?” Cát Phụng ôn nhu hỏi.

Sử Mạn Kỳ không phản ứng, Thẩm Thận Nguyên biết được bộ mặt thật của hắn không khỏi nổi cả da gà da vịt. Có thể tưởng tượng, nếu như Sử Mạn Kỳ lúc này mà nói phải, Cát Phụng cho dù trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng nhất định sẽ bùng nổ.

………

Nghĩ kỹ, vẫn là quá mức si mê rồi.

Thẩm Thận Nguyên vui mừng trước đau khổ của người khác.

“Không.” Sử Mạn Kỳ nói, “Kỳ thực, chúng tôi nên ly dị từ lâu rồi. Vốn chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa.”

Nụ cười của Cát Phụng lúc này mới là thật lòng, “Đúng vậy.”

“Chúng ta ăn xong cơm thì về thành A thôi, dù sao… Lâm Lâm cũng muốn quay về.”

Cảm thấy được ánh mắt u oán của Sử Mạn Kỳ nhìn về phía mình, Thẩm Thận Nguyên giả ngu.

Sử Mạn Kỳ đúng là nói được làm được, nói là về thành A liền lập tức động thân. Có điều Cát Phụng vẫn thận trọng, lái chiếc xe tải đến một bãi đỗ xe gần đó, sau đó gọi taxi đi đến bến xe đường dài mua ba vé xe.

Thẩm Thận Nguyên nhỏ giọng hỏi: “Làm gì mà phiền phức vậy?”

Cát Phụng nói: “Cái xe này vất vả lắm ta mới kiếm được, giữ lại có lúc dùng, không tiện để lộ ra ngoài.”

Thẩm Thận Nguyên cười thầm, biển số xe cậu đã thuộc rồi.

Cát Phụng nói: “Ngươi sẽ không nói chứ?”

Thẩm Thận Nguyên vội nói: “Nói gì cơ? Nhiều xe như vậy, cho dù tôi có nói, họ cũng có biết là xe nào đâu?”

“Cuộc sống hạnh phúc không dễ dàng mà có được, ngươi nên biết trân trọng.”

“Ừm, tôi hiểu.”

“Hiểu rồi thì tốt. Chẳng may La Lâm Lâm quay trở về, ngươi liền mất sạch tất cả.” Cát Phụng nói một cách sâu xa, đón Sử Mạn Kỳ vừa đi mua nước ngọt về.

Sử Mạn Kỳ đưa nước ngọt cho Thẩm Thận Nguyên, thấy cậu ngây ra, “Lâm Lâm?”

Thẩm Thận Nguyên giật mình hồi thần, “Mẹ!”

Sử Mạn Kỳ nhìn thấy dáng vẻ hồn vía bay lên mây của cậu, tim lập tức mềm ra, sự tức giận lúc trước cũng giảm đi mấy phần, “Mau lên xe thôi.”

“Vâng.” Thẩm Thận Nguyên đi theo sao cô, sau lưng vẫn luôn cảm thấy lạnh lẽo. Chẳng lẽ ý của Cát Phụng chính là linh hồn của La Lâm Lâm…

Suốt dọc đường, Thẩm Thận Nguyên đều yên tĩnh khác thường. Sau khi hiểu rõ sự khủng bố của Cát Phụng, cậu không dám nói nhiều, chỉ sợ lỡ lời mà chuốc họa.

Lúc xe cách thành A còn hơn một trăm cây số, Sử Mạn Kỳ nhận được một cú điện thoại, đơn giản nói một chút về vị trí hiện tại. Thẩm Thận Nguyên đoán là La Khải Trạch gọi đến, có lẽ sợ cô lại mất tích.

Đến dưới cửa thu phí của một quốc lộ cao tốc, một chiếc xe bất ngờ từ phía sau đuổi lên, đi song song cùng chiếc ô tô đường dài.

Giữa đêm, ánh đèn le lói, dường như không ai phát hiện ra.

Tiếng bim bim ngoài cửa xe kéo dài, phá vỡ sự im ắng trong xe.

Thẩm Thận Nguyên nghiêng đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy ánh đèn xe của chiếc xe đó nhấp nháy mấy lần, sau đó chầm chậm lái về phía trước, biển số xe quen thuộc đến nỗi khiến cậu suýt nữa quá mừng mà khóc, sự lo lắng suốt dọc đường đi cuối cùng cũng đã hết.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện