Dịch: Phong Bụi
Người lạ, người lạ, người quen đâu?Không thể không một lần nữa tán thán khả năng làm việc nhanh chóng của vú Triệu, chỉ vài cuộc điện thoại đã có thể sắp xếp mọi việc trong nhà đâu ra đấy, ngay cả việc nghỉ học cũng đã xin phép xong, không cần Thẩm Thận Nguyên phải lo lắng, tất nhiên, với độ tuổi bây giờ của cậu, chuyện có thể lo lắng còn quá ít.
Vú Triệu nhìn cậu ngây ngẩn ngồi trên sô pha, vội vàng mang cậu lên lầu ngủ.
Tuy rằng nhu cầu ngủ của trẻ con nhiều hơn người lớn, nhưng cũng không đến mức mười mấy tiếng một ngày. Thẩm Thận Nguyên hết sạch hứng thú rẽ vào thư phòng, mở máy tính ra, thử đăng nhập tài khoản, tài khoản đương nhiên vẫn bị khóa, trong lòng thầm thóa mạ Cự Linh Thần một tràng, bắt đầu chơi game off.
Trong game không ít kỷ lục, chắc đều là do La Lâm Lâm tạo nên. Vốn có suy nghĩ không muốn thua đứa trẻ con sáu tuổi, Thẩm Thận Nguyên thách đấu với tất cả những kỷ lục đó.
Thời gian qua đi nhanh chóng, ăn xong bữa trưa chưa được bao lâu lại ăn bữa tối.
Thẩm Thận Nguyên nhung nhớ mấy kỷ lục còn chưa phá được, vừa định lên lầu, liền nghe thấy chuông cửa vang lên.
Vú Triệu mở cửa ra, liền nhìn thấy hai thiếu phụ dắt một đôi kim đồng ngọc nữ đi đến.
Nói là kim đồng ngọc nữ là bởi vì hai đứa trẻ này có diện mạo hết sức xinh đẹp, mắt to tròn, mũi cao, khuôn mặt tròn trắng bóc, ăn mặt giống như hoàng tử, công chúa bé nhỏ bước ra từ trong chuyện cổ tích.
Thẩm Thận Nguyên nhìn bọn chúng lon ton đi đến trước mặt mình, chớp chớp mắt.
Đứa bé gái hỏi: “La Lâm Lâm, sao bạn không đi nhà trẻ thế?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Có việc.”
“Có việc gì?”
“Việc riêng.”
“Việc riêng gì?”
Thẩm Thận Nguyên bị hỏi có chút đau đầu, biến bị động thành chủ động, hỏi: “Các cậu đến tìm tớ co việc gì không?”
Đứa bé gái nắm lấy tay đứa bé trai, … nói: “Hôm nay chúng tớ kết hôn rồi.”
“…” Thẩm Thận Nguyên rất muốn hỏi, Cục dân số nào tiên tiến như vậy, làm đăng ký kết hôn cho trẻ em sáu tuổi, nhưng ngẫm lại thấy mấy người bạn nhỏ này chắc sẽ không thích thú với tính hài hước của mình lắm, đành để câu nói này tự sinh tự diệt, “Chúc mừng các cậu.”
Đứa bé gái chau mày, “Bạn không giành sao?”
……
Vừa kết hôn đã thành kẻ thù rồi sao? Còn khuyến khích kẻ thứ ba chủ động giành chú rể của mình?
Chẳng lẽ là vì đồ ăn và đồ chơi đã dẫn đến huyết án?
Thế giới của người trẻ tuổi thật không thể hiểu nổi a.
Thẩm Thận Nguyên kéo lấy tay của hai đứa đặt lên nhau, thành khẩn nói: “Không, hai người rất xứng đôi! Giống hệt như Ngưu Lang Chức Nữ, đại diện cho sự kết hợp vĩ đại giữa người dân lao động của thiên giới và phàm trần!”
Đứa bé gái hỏi: “Cậu đang nói gì thế?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Nói đơn giản là, chúc hai người bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử!”
Đứa bé gái không hiểu gì nữa. Cuộc chiến chờ đợi đã không nổ ra, khiến cho những chiêu thức và chiến thuật nó chuẩn bị trước đó đều tan thành mây khói, hơn nữa cũng không biết nên nói gì tiếp.
Đứa bé trai từ nãy đến giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng mở miệng, “La Lâm Lâm, cậu đi nhà trẻ đi, tớ và cậu kết hôn.”
Nó vừa mở miệng, Thẩm Thận Nguyên liền nhận ra giọng nói của nó, thực sự rất đặc biệt: Kiều Anh Lãng. Chẳng qua, trước mặt vợ mới cưới của mình thảo luận vấn đề tái hôn cũng được sao?
Thẩm Thận Nguyên cười khan nói: “Sao có thể được? Thiệt cho cậu quá.”
Đứa bé trai nói: “Cho cậu mặc váy đỏ thật đẹp.”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
“Đội vương miện.”
“…”
“Còn có khăn phủ đầu.”
“…” Thẩm Thận Nguyên quay về phía vú Triệu đang tám chuyện với hai thiếu phụ, gọi to, “Chúng ta đi thành A có về nữa không?”
Vú Triệu cho rằng cậu lưu luyến bạn bè, vội vàng nói: “Trở về chứ, tất nhiên là sẽ trở về rồi. Cục cưng muốn bao giờ về thì về.”
Không, cậu không hề muốn trở về một chút nào. Thế giới tình cảm của La Lâm Lâm quá phức tạp, cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi, cũng không thể thừa nhận được a!
Thẩm Thận Nguyên rất bối rối.
Sau khi tiễn mấy người bạn nhỏ về, Thẩm Thận Nguyên uống hết sữa rồi lên lầu ngủ, thuận tiện suy nghĩ phương án tác chiến.
Về thành A chỉ là bước thứ nhất của kế hoạch, làm thế nào để có thể liên lạc với Cao Cần và Kiều Dĩ Hàng mới là bước quan trọng nhất quyết định sự thành công của kế hoạch này. Đáng tiếc tin tức cậu nắm được trong tay quả thực quá ít ỏi.
Thân thể của mình đang ở nơi nào rồi?
Không biết.
Trương Trị và Tiểu Chu có cùng đi Mỹ hay không?
Không biết.
Nếu như tất cả bọn họ đều không có ở đấy, cậu phải làm thế nào?
……
Thẩm Thận Nguyên dúi đầu vào gối.
Từ thành D đến thành A, ngồi xe mất khoảng bốn năm tiếng đồng hồ. Vú Triệu cố ý chọn khởi hành vào giờ ngủ trưa, như thế Thẩm Thận Nguyên có thể vừa lên xe là ngủ luôn, ngủ liền hai tiếng mới dậy, sau đó ăn vặt một chút, nghe nhạc một chút, rất nhanh liền tới nơi.
Xe đi qua một nửa thành phố, lái vào một tòa biệt thự nguy nga tráng lệ.
Thẩm Thận Nguyên ngẩng đầu nhìn kiến trúc màu trắng đó, trong lòng chợt nảy sinh kính sợ. La Định Âu không hổ là người giàu nhất thành A, ánh sáng của thành A nha, ngay cả Nhà Trắng của Mỹ cũng dám chuyển một nửa đến đây. Không biết nửa kia của Nhà Trắng có bị gió lùa không nhỉ?
Vú Triệu dắt cậu đi vào.
Trong nhà chắc cũng đã nhận được tin cậu đến từ lâu, cửa vừa mở ra, liền có mấy khuôn mặt lởn vởn trước mặt.
“Tiểu Lâm Lâm, mấy tháng không gặp rồi nha, càng lúc càng xinh xắn cơ.” Một người phụ nữ khom lưng xuống, xoa xoa mặt cậu, nụ cười vừa thân thiện vừa nhiệt tình.
Thẩm Thận Nguyên im lặng nhìn cô ta.
Người phụ nữ không không để tâm, kéo tay cậu dẫn vào.
Những người còn lại đều lẽo đẽo theo sát cô ta.
Thẩm Thận Nguyên vô thức quay lại tìm kiếm bóng dáng vú Triệu. Sau khi y tá đi mất, vú Triệu đã trở thành người cậu tin tưởng nhất hiện nay rồi.
“Cha! Lâm Lâm đến rồi.” Người phụ nữ kêu to với một ông lão đang đi từ trên cầu thang xuống.
Ông lão đi được vài bước, chạy bước nhỏ tới, vươn tay ôm lấy cậu.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy rất không
được tự nhiên, đôi mắt cứ tròn xoe nhìn ra chỗ khác.
“Lâm Lâm vẫn sợ ông nội sao?” La Định Âu hỏi cậu.
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu không nói. Vào lúc này, cậu không thể không cảm kích việc thiết lập tính cách nhân vật La Lâm Lâm là không thích nói chuyện.
La Định Âu thở dài một cái, ngồi xuống, bế cậu trên đùi, “Lâm Lâm đừng sợ, ông nội thương Lâm Lâm nhất mà. Lâm Lâm muốn cái gì thì cứ nói với ông nội, ông nội nhất định sẽ làm cho con.”
Tôi muốn đến Y Mã Đặc!
Thẩm Thận Nguyên hai mắt sáng long lanh nhìn ông ta.
La Định Âu nhìn thấy thế mừng lắm, “Lâm Lâm có thứ đồ mình thích rồi nha.”
Thẩm Thận Nguyên giọng non nớt, nói: “Con muốn ra ngoài.”
“Được. Không thành vấn đề.” La Định Âu thả cậu xuống, nói với vú Triệu, “Dẫn bé ra vườn đi dạo một chút nhé.”
“……” Việc lý giải vấn đề ra ngoài của bọn họ có phải tồn tại một sự cách biệt quá xa không? Cậu muốn ra ngoài là muốn đi thăm quan Công ty Y Mã Đặc, chứ không phải là ra ngoài để bị dắt đi chơi đâu nha!
Kháng nghị của cậu rõ ràng không thể truyền tới được trái tim của vú Triệu, vú Triệu vui vẻ dắt tay cậu đi ra ngoài.
Thẩm Thận Nguyên an ủi bản thân, ngày tháng còn lâu còn dài, trước tiên quan sát địa hình cũng tốt, nói không chừng một ngày nào đó phải dùng đến.
Vú Triệu dắt cậu đến vườn cỏ đi một lát, bỏ tay ra, nói: “Đi chơi đi.”
……
Một người ở trên thảm cỏ, một quả bóng cũng không có, chơi kiểu gì? Chơi cái gì hả?
Thẩm Thận Nguyên buồn bực ngồi xuống thảm cỏ bứt cỏ.
Vú Triệu nhìn thấy cũng không ngăn lại, chỉ nhắc nhở cậu cẩn thận một chút, kẻo làm mình bị thương.
Thẩm Thận Nguyên: “……” Nhà họ La có phải là do Lâm Lâm làm chủ không? Tại sao chỉ cần nhìn thấy Lâm Lâm liền sủng nịch đủ kiểu, đến mức vô pháp vô thiên.
Cậu chơi một lúc, cảm thấy mệt rồi.
Vú Triệu dẫn cậu về nghỉ ngơi.
Lúc cậu quay về, trong phòng khách không một bóng người. Cậu nghi hoặc nhìn vú Triệu.
Vú Triệu lúc này mới hiểu được ý của cậu, giải thích nói: “Ông nội và cô phải đi làm ăn, bận lắm đó, Lâm Lâm trước tiên cứ ngủ một lát, sau khi tỉnh rồi, bọn họ sẽ trở về thôi.”
Thẩm Thận Nguyên giờ mới biết, người phụ nữ vừa rồi là cô của mình.
Giả phả nhà họ La cậu có nhớ một chút ít. La Định Âu tổng cộng có hai trai hai gái, đều là trợ thủ đắc lực của ông ta. Từng có tạp chí phân tích tình hình phân chia tài sản của ông ta, nhớ được là lúc đó người nhận được phần nhiều nhất hình như không phải là con trai, mà là một cô con gái. Không biết có phải là người này hay không.
Vú Triệu đưa Thẩm Thận Nguyên vào phòng, quả nhiên toàn một màu hồng phấn ngợp cả mắt, trên giường còn đặt đủ loại búp bê.
Vú Triệu nói: “Các bạn búp bê vẫn còn đây, cục cưng buổi tối ngủ cùng các bạn sẽ không phải sợ gì cả.”
Thẩm Thận Nguyên nhìn cái giường không còn chỗ dung thân, buồn bực nghĩ: Chắc đây không gọi là ngủ cùng nữa mà là không được ngủ nữa mất. Không biết trước kia La Lâm Lâm ngủ thế nào được nhỉ, chẳng lẽ cứ trực tiếp nằm đè lên?
Vú Triệu nói: “Lâm Lâm nghỉ ngơi một chút đi, chốc nữa bà sẽ đưa con đi ăn cơm.”
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu không nói, đợi cho vú Triệu đi rồi, mới với tay kéo tất cả búp bê xuống giường, sau đó mới nằm lên.
Trên xe ngủ quá nhiều, đến lúc này lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Cậu nhìn lên đèn trần đếm cừu, đếm tới tám mươi tám, nghe thấy ngoài cửa sổ pim pim hai cái. Cậu bật dậy, để chân trần chạy đến ban công, chỉ thấy trên đường, hai chiếc xe hơi, một chiếc đi vào một chiếc đi ra, chạm mặt nhau.
Đường rất rộng rãi, nhưng bọn họ cứ nhất quyết không ai nhường ai.
Trên chiếc xe đi ra rất nhanh có người đi xuống, chính là người phụ nữ hôm nay gặp. Cô ta đi đến trước cửa sổ xe của đối phương, đập đập cửa sổ, cửa xe hạ xuống, xuất hiện một người cô gái tướng mạo có vài nét tương tự cô.
Hai người bắt đầu nói chuyện, nhìn vẻ mặt của hai bên có vẻ cuộc nói chuyện không thuân lợi lắm.
Một lúc sau, cô gái kia nhượng bộ, lái xe lùi nửa mét, ngoặt sang một bên đường.
Người phụ nữ mới quay trở lại xe, tiếp tục lái xe đi.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy không có sức lực, đang định quay trở lại phòng, liền nhìn thấy lại có thêm một chiếc xe nữa đi vào. Biển số và kiểu dáng xe có chút quen mắt.