Dịch: Phong Bụi
Liên hệ, liên hệ, tìm thấy rồi.Nếu như lúc trước gọi điện cho La Thiếu mà thấy máy bận, phản ứng đầu tiên của Thẩm Thận Nguyên chính là anh ta đang bàn công việc, đầu kia của điện thoại tám phần mười là Lang Nam, nhưng lần này không biết vì sao, trong đầu óc cậu lại chỉ thoáng qua hình ảnh của Thu Ngọc Như mới gặp mặt được hai lần.
La Thiếu Thần nhấc điện thoại, liền cảm thấy tiếng cười của Thẩm Thận Nguyên nghe rất quỷ dị, “Trúng tà à?”
“Hi hi, có phải tôi làm phiền anh rồi không?”
La Thiếu Thần đang định đánh dấu trọng điểm, nghe thấy thế liền ngừng bút, “Cậu nghe thấy gì hay ai kể cậu nghe gì rồi?”
“Không, tại sao lại hỏi vậy?”
“Cậu đang nghĩ gì?”
“Hơ, cũng không nghĩ gì mà.”
“…… Đang nghĩ gì rồi.” Lần này là câu khẳng định.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy mình mà nói thẳng nói thật nhất định sẽ không có kết cục dễ coi, cười gượng lái qua vấn đề khác, “Có phải Giám đốc Cao đã gửi tư liệu về Mã Duy Càn vào hòm thư của anh rồi không?”
La Thiếu Thần in tư liệu ra, “Ngày mai tôi đưa cho.”
“Tôi không đợi nổi.”
“Đọc địa chỉ email của cậu cho tôi.”
“Hơ, đợi đã, để tôi hỏi Tiểu Chu xem địa chỉ email của tôi là gì.” Mỗi một công nhân viên của Y Mã Đặc đều có hòm thư công tác riêng, có điều email của nghệ sĩ thường do trợ lý hoặc người quản lý sử dụng.
“Cậu ngay cả email cũng không có sao?”
“Có ai viết thư cho tôi chứ? Bình thường nhắn tin là có thể liên lạc được rồi.” Thẩm Thận Nguyên nói, “Anh đợi chút nhé, tôi gọi điện cho sư huynh để anh ấy hỏi Tiểu Chu.”
“Không cần.” La Thiếu Thần nói, “Tôi gửi địa chỉ email và mật khẩu cho cậu.”
Thẩm Thận Nguyên ngây ra. Cậu không sử dụng email không đồng nghĩa với việc cậu không biết email là thứ riêng tư đến mức độ nào. Tuy rằng email mà Cao Cần biết phần nhiều là email công tác của La Thiếu Thần, nhưng bên trong chắc hẳn có rất nhiều tư liệu liên quan đến công việc, nói không chừng còn có cái gì cơ mật. “Kỳ thực, cũng không sao, tôi lập một email mới là được rồi, rất thuận tiện…” Lời vẫn chưa kịp nói hết, đầu kia đã gác điện thoại.
Điện thoại trong tay rung lên một hồi, trên màn hình hiển thị có một tin nhắn đến, phía trên viết tên email và mật khẩu.
Email đưa cho mình cũng chưa chắc đã là email công tác.
Cho dù có là email công tác cũng chưa chắc đã có văn kiện liên quan đến công việc.
Cho dù có là văn kiện liên quan đến công việc cũng chưa chắc đã là cơ mật.
Thẩm Thận Nguyên vừa nghĩ, vừa nhập mật khẩu, mở email ra, sau đó ngẩn người.
Trong email có rất nhiều mail, còn được phân loại, trên cùng là một mail có tên “Cháu gái nhỏ”, chỉ có một mail đến từ Cao Cần, mail tiếp theo chính là “Cơ mật”, cậu lập tức cảm thấy áp lực đè nặng.
Mở mail ra, Cao Cần còn viết một câu thế này: Hàng do nhóc nhà cậu đặt, hóa đơn cậu tính chứ?
Í?
Cao Cần mới là người quản lý của cậu chứ nhỉ? La Thiếu và cậu chỉ là quan hệ hợp tác thôi chứ? Tại sao vai trò dường như bị tráo đổi rồi?
Thẩm Thận Nguyên tải xong đính kèm, ma xui quỷ khiến lại đi mở “Thư đã gửi”, bên trong quả nhiên là một mail phản hồi Cao Cần: Ừm, cảm ơn.
……
Cảm thấy càng kỳ quái, người giám hộ của mình dường như từ Cao Cần biến thành La Thiếu rồi? Chẳng lẽ là vì liên quan đến thân thể của La Lâm Lâm?
La Thiếu làm chú quả thật không gì có thể chê trách.
Thẩm Thận Nguyên không khỏi nhìn anh ta bằng con mắt khác. (Bụi: Em ngây thơ vô đối luôn, chẹp chẹp…)
Chuông điện thoại vang lên, La Thiếu Thần quét mắt qua màn hình, trực tiếp bật loa.
“Mã Duy Càn 27 tuổi rồi!”
“Cậu định tổ chức sinh nhật 27 tuổi cho hắn sao?”
“Hắn ta cứ nói là 24. Hơn kém những 3 tuổi đó, sao hắn có thể giấu được nhỉ?”
“Tiếng gõ bàn phím, lạch tạch.”
Thẩm Thận Nguyên lại hít vào một hơi, “Buồn cười quá, ha ha ha.”
“……”
“Trong sơ yếu lý lịch hắn ta nói mình giỏi 4 thứ tiếng Trung, Anh, Pháp, Đức, nhưng mà tiếng Anh tôi mới chỉ nghe thấy hắn nói một câu Thankyou.”
“Cậu nhuộm tóc thành màu vàng, có lẽ hắn sẽ nói Hello.”
“Tôi phải đổi tên tiếng Anh thành Kitty sao?”
“Tôi phải nói ‘Buồn cười quá, ha ha ha’ sao?”
“…… Nếu quá miễn cưỡng thì không cần đâu.” Thẩm Thận Nguyên uống một ngụm sữa nhuận họng, nói: “Trở lại vấn đề, mục viết về bố mẹ của hắn để trống, mục người liên hệ có viết một người tên là Mã Ngọc, … Toàn Chân giáo sao?”
* Toàn Chân giáo Toàn Chân đạo (全真道), hay Toàn Chân giáo (全真教) (nghĩa là giáo phái toàn hảo) là tên một giáo phái của Đạo giáo do đạo sĩ Vương Trùng Dương sáng lập.
Theo truyền thuyết, vào đời nhà Kim, Vương Trùng Dương (tự là Doãn Khanh) gặp tiên Lã Động Tân tại trấn Cam Hà, được truyền cho khẩu quyết luyện đan là Toàn chân. Ý nói bảo toàn tam bảo (toàn tinh, toàn khí, toàn thần) hội tụ trung cung, kim đan thành tựu. Vương bỏ Nho giáo theo Đạo giáo, tu luyện tại núi Chung Nam, đổi tên là Vương Triết, tự là Tri Minh, hiệu là Trùng Dương Tử (người đời hay gọi là Vương Trùng Dương). Từ khẩu quyết luyện đan, Vương Trùng Dương chọn tên của giáo phái là Toàn Chân đạo, tức Bắc tông.
Tôn chỉ của Toàn Chân giáo là quên mình phục vụ xã hội cứu giúp chúng sinh, tôn trọng sự thật (toàn chân) nên nhân dân rất kính trọng. Học trò tìm đến ông rất đông, nhưng ông dạy dỗ nghiêm khắc, thường đánh đập để thử thách nên cuối cùng chỉ còn lại bảy người. Nhóm bảy đạo sĩ này được gọi là Bắc Thất Chân hay Toàn Chân thất tử.
Mã Ngọc là đệ nhị chưởng môn.
“Mã Ngọc?” La Thiếu Thần lấy từ trong ngăn bàn ra một quyển sổ danh bạ điện thoại, “Điện thoại liên hệ của hắn là…”
Thẩm Thận Nguyên đọc số điện thoại lên, còn kèm thêm chuyển tiếp.
La Thiếu Thần đóng danh bạ vào, “Là em trai của Mã Thụy.”
“Mã Thụy còn có em trai sao?”
“Có, ba anh em, Mã Thụy lớn nhất, Mã Ngọc nhỏ nhất, hai người hơn kém nhau gần 20 tuổi.”
“Cách nhau xa thật.” Thẩm Thận Nguyên cảm thán nói: “Thể lực của bố mẹ Mã Thụy thật tốt.”
La Thiếu Thần liếc mắt nhìn điện thoại một cái, khóe miệng hơi nhếch, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng, “Nửa đêm canh ba cậu không ngủ là vì quan tâm tới gia sử nhà họ Mã sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi là vì tìm hiểu mối quan hệ giữa Mã Duy Càn và La Khải Tùng.”
“Cậu cảm thấy trong sơ yếu lý lịch sẽ có mục ghi về quan hệ giữa bọn họ sao?”
“Tuy không trực tiếp, nhưng có thể sẽ có dấu vết nào đó. Ví dụ như, từng học cùng trường đại học, hoặc có cùng sở thích, địa chỉ gia đình rất gần nhau chẳng hạn…”
La Thiếu Thần đợi, phát hiện cậu nói xong câu đó thì im bặt, “Sao thế?”
“Nhà của hắn là ở ngay tòa nhà bên cạnh nhà tôi.” Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên nói: “Vừa rồi tôi mới biết.”
“Ở đâu?” (Bụi: Á à, anh gian ghê. Hỏi địa chỉ làm chi rứa?)
Thẩm Thận Nguyên trả lời xong mới tiêu hóa chậm mà hỏi: “Anh nghĩ ra gì rồi sao?”
“Rất nhiều công ty quản lý thích thuê phòng cùng một khu vực, thuận tiện mà. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.”
“Có lý.” Bị ngắt lời như vậy, Thẩm Thận Nguyên liền không chú ý đến hành vi quái lạ hỏi địa chỉ của La Thiếu Thần (Bụi: Biết ngay mừ!) “Sơ yếu lý lịch này nói cho tôi biết 3 việc, thứ nhất, hắn lớn hơn tôi 2 tuổi, thứ hai, hắn biết 4 ngôn ngữ, thứ ba, chúng tôi là hàng xóm.”
“Thứ tư, hắn quen biết Mã Ngọc.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Thế thì có gì đáng nói. Bọn họ đều họ Mã, không quen biết mới lạ chứ?”
“Sức khỏe Mã Ngọc không tốt, thường ở trong đại trạch Mã gia, rất ít khi lộ diện, ngay cả Mã Thụy cũng ít khi gặp được y. Y trở thành người liên hệ của Mã
Duy Càn nhất định có nguyên nhân nào khác.”
“Tôi ngửi thấy mùi của hoa viên thần bí trong đây rồi.”
“Nhất định là hoa viên vừa mới được bón phân.”
“……”
“Uống sữa xong ngủ sớm một chút, mai còn phải đóng phim nữa đấy.”
Thẩm Thận Nguyên một hơi uống hết cốc sữa, “Yes, sir!”
Ngày hôm sau đóng phim rất không thuận lợi, nguyên nhân chủ yếu là vết sưng tấy trên trán Mã Duy Càn. Cho dù anh ta có dùng một đống phấn để giấu đi, nhưng Cổ Lực Khả nhìn liếc qua là nhận ra, đồng thời nổi trận lôi đình. Mã Duy Càn được nhân viên hóa trang bôi thuốc giảm sưng tấy.
Sau đó, tất cả những cảnh quay liên quan đến Mã Duy Càn đều tạm thời ngừng lại, Thẩm Thận Nguyên không có cảnh diễn nào có thể quay nhưng vẫn phải sẵn sàng đợi lệnh, chỉ có thể ngồi cùng với La Thiếu Thần trong hoa viên mà đợi.
“Mở tủ lạnh thực sự có thể không cẩn thận va vào đầu sao?” Thẩm Thận Nguyên mường tượng ra hiện trường.
La Thiếu Thần đeo tai nghe, lặng yên nghe nhạc.
Hai người suy nghĩ hai chuyện khác nhau, nhưng không khí lại vô cùng hài hòa.
“Có khi nào lúc đánh nhau va phải cạnh bàn không?” Thẩm Thận Nguyên nắm lấy đuôi sam của mình, giả vờ bị người khác nắm lấy đầu đập vào bàn, “Vừa rồi lẽ ra tôi phải nhìn xem sau đầu của hắn có bị trọc một mảng hay không.”
“Không trọc.”
“Thật là… Sao anh vẫn có thể nghe được tôi đang nói gì chứ?” Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên nhìn La Thiếu Thần vẫn đang đeo tai nghe.
La Thiếu Thần nói: “Bởi vì cậu phát ra âm thanh.”
Thẩm Thận Nguyên chọc chọc vào tai nghe của anh, “Thực ra đây không phải tai nghe, đây là trợ thính phải không?”
La Thiếu Thần đưa tay ra bế cậu qua, đặt lên đùi mình, “Im miệng.”
Tư thế này…
Thẩm Thận Nguyên giãy giụa một chút, hai mắt căng thẳng nhìn xung quanh, sợ có ai đó chú ý tới, sau đó liền nhìn thấy thư ký trường quay chạy tới, “Đạo diễn Cổ nói hôm nay không quay phần của La Lâm Lâm, hai người cứ về trước đi nhé.”
“Hơ, chúng tôi…” Thẩm Thận Nguyên đỏ bừng mặt, muốn giải thích một chút về tư thế ngồi của hai người.
Thư ký trường quay cười rồi lại chạy đi, “Ngày mai gặp lại nhé!”
“…Mai gặp.” Thẩm Thận Nguyên lúng ta lúng túng đáp.
La Thiếu Thần hỏi: “Cậu định ngồi bao lâu nữa?”
Thẩm Thận Nguyên đột ngột bật đứng dậy, giải thích: “Là anh bế tôi đấy chứ!”
“Tôi biết, tôi có mất trí nhớ đâu.” La Thiếu Thần phủi phủi cỏ khô đứng dậy.
Thẩm Thận Nguyên: “……” Tuy rằng anh ta thừa nhận rất thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường.
La Thiếu Thần dắt cậu đi về phía chỗ đỗ xe.
Đi đến bên xe, Thẩm Thận Nguyên đột nhiên ngừng bước hỏi: “Trong lòng anh, tôi là Thẩm Thận Nguyên hay là La Lâm Lâm?”
La Thiếu Thần bình thản hỏi ngược lại: “Cậu hy vọng tôi coi cậu là ai?”
“Thẩm Thận Nguyên.” Sau khi nhìn thấy những lời chúc phúc treo đầy trên tường của fan, cậu không còn do dự gì nữa.
“Vậy thì chính là Thẩm Thận Nguyên.”
“Nhưng tôi cảm thấy có những lúc anh coi tôi là La Lâm Lâm.”
“Lúc nào?”
“Vừa rồi…” Thẩm Thận Nguyên thăm dò hỏi, “Phải không?”
Tay La Thiếu Thần nắm lấy tay cầm cửa xe, cửa kính xe phản chiếu sắc mặt không thể tính là vui vẻ của anh.
Thẩm Thận Nguyên thấp thỏm.
La Thiếu Thần đột nhiên vươn tay chỉ vào thân xe.
“……” Thẩm Thận Nguyên nhìn hình ảnh phản chiếu bị bóp dẹt của La Lâm Lâm, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Cũng khó trách, nếu như cậu ngày ngày đối diện với khuôn mặt như vậy, có lẽ cũng sẽ không phân biệt được rõ người mình đối diện rốt cuộc là ai nữa.
Thẩm Thận Nguyên không phải lần đầu tiên nhìn thấy La Thiếu Thần nghe điện thoại lúc lái xe, nhưng điện thoại nhận được một nửa, sắc mặt ngưng trọng, đỗ xe lại bên đường thì là lần đầu tiên. La Thiếu Thần lấy sổ ghi chép ra, viết một dòng chữ số trên đó, “Anh ta tên là gì? …… Được rồi, cảm ơn.”
“Có tin tức gì sao?”
“Tìm được đại sư thông linh rồi.”
Thẩm Thận Nguyên sau khi ngẩn ra một lúc thì vui mừng như điên, hai tay không ngừng múa may, miệng không ngừng hỏi có thật thế không?
“Thật, có điều người tìm được không giỏi khống chế linh hồn lắm, cho nên anh ta giới thiệu cho một vị đại sư khác.” La Thiếu Thần nhập số điện thoại vừa ghi lại vào điện thoại.
Thẩm Thận Nguyên kích động hỏi: “Tên là gì? Có phải tên là A Bảo không? Anh ta khi nào tới? Khi nào tôi có thể trở về?”
La Thiếu Thần dùng một tay bịt miệng cậu lại, một tay còn lại tiếp tục gọi điện, nhưng điện chưa gọi được thì có người gọi đến.
La Thiếu Thần bực mình nhấn phím nghe, ngay sau đó hai hàng lông mày lập tức giãn ra, “Ồ? Anh ta tên là gì?…… Khéo thật, người khác cũng vừa giới thiệu anh ta với tôi. Được rồi, tôi đến ngay đây.” La Thiếu Thần ngắt điện thoại, định rút tay về, mới phát hiện ra Thẩm Thận Nguyên đang dùng hai tay nắm chặt lấy tay mình.
“Buông ra.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Anh vẫn chưa trả lời những câu hỏi vừa rồi của tôi.”
“Cao Cần đã mời người ta đến thành phố A rồi, nếu như không tắc đường, 20 phút nữa có thể gặp được.”
“Chẳng may tắc đường thì làm sao?”
“Vậy thì sẽ muộn một chút.”
Thẩm Thận Nguyên lo lắng nói: “Bình thường trong phim truyền hình, gặp phải tình huống như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu như không phải có người gây hỏa hoạn tại chỗ đối phương trọ lại, thì cũng là chúng ta trên đường gặp phải… Um!”
La Thiếu Thần bịt miệng cậu lại, “Cậu chỉ cần làm duy nhất một chuyện, tôi đảm bảo cậu sẽ bình an vô sự đến khách sạn.”
“Cầu nguyện?”
“Ngậm mồm lại.”