Dịch: Phong Bụi
Sắp xếp, trùng hợp, trúng đạn rồi.Tuy rằng kết quả và thời gian dự tính không như mong muốn, nhưng dù sao sự việc coi như đã có cơ hội chuyển biến và hy vọng, chỉ cần tìm ra La Lâm Lâm, việc Thẩm Thận Nguyên quay trở về thân thể của mình chỉ là chuyện tính bằng phút. Cho nên trên đường đi về tâm tình của cậu rất tốt, nhịn được nổi ngâm nga một bài hát thiếu nhi.
“Có nghĩ đến việc ra thêm album không?”
Câu hỏi bất thình lình của La Thiếu Thần khiến thần kinh vừa thả lỏng của Thẩm Thận Nguyên lập tức căng lên, căng thẳng hỏi: “Sao lại hỏi thế?”
“Thuận miệng hỏi thôi.”
Thẩm Thận Nguyên lựa từ ngữ, “Tôi đã tỉnh táo nhận ra được nhược điểm của mình, cho nên nhất định giữ khoảng cách.”
La Thiếu Thần liếc cậu một cái.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy ánh nhìn của anh rất có vẻ không vui, vội vàng bổ sung, nói: “Đương nhiên, lúc thế giới âm nhạc cần đến tôi, tôi nhất định sẽ ra sức trau dồi, không để thua kém người khác.”
La Thiếu Thần nói: “Cậu không muốn phát triển toàn diện sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Chỉ cần phát triển một phương diện tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.”
“Ca hát và đóng phim cậu thích cái nào hơn?” La Thiếu Thần biết rõ còn cố hỏi.
Thẩm Thận Nguyên biết niềm say mê đối với âm nhạc của La Thiếu Thần, uyển chuyển đáp lời: “Tôi phù hợp với diễn… A…” Xe của La Thiếu Thần đột ngột rẽ sang một chút, sau đó giảm tốc, dừng bên vệ đường.
Không phải chứ? Lại nữa à?
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy dưới sự quan tâm tần suất cao đến thế này của sát thủ đường phố, bản thân nếu như không gặp tai nạn một lần chỉ sợ không được yên thân!
Có điều xe phía trước cách xe họ một đoạn, rõ ràng không phải là định mưu sát.
La Thiếu Thần cởi dây thắt an toàn xuống xe.
Thẩm Thận Nguyên nghe thấy cửa xe rầm một tiếng, mí mắt cũng theo đó mà nảy lên một cái, vội vàng theo xuống xe. Chiếc xe trước mặt cực kỳ quen thuộc với cậu, người từ trên chiếc xe trước mặt bước xuống lại càng quen thuộc hơn.
“Giám đốc Cao?” Cậu ngạc nhiên nói.
Cao Cần nói với La Thiếu Thần: “Bình thường mỗi ngày cậu mất bao nhiêu thời gian đi về?”
La Thiếu Thần mặt không biểu cảm gì, nói: “An toàn trên hết.”
Thẩm Thận Nguyên chen vào nói:” Giám đốc Cao, không phải anh về nhà rồi sao?”
Cao Cần nói: “Bởi vì xảy ra chuyện đột xuất, làm thay đổi hành trình, có liên quan đến cậu đấy.”
“Tôi sao?” Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc hỏi, “Chuyện gì thế?”
Cao Cần nói: “Một tin tốt và một tin xấu, nghe cái nào trước?”
“Tin tốt.”
“Tin xấu.”
Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần không hẹn mà cùng mở miệng. La Thiếu Thần liếc Thẩm Thận Nguyên một cái, “Nói tin tốt trước cũng vậy thôi.”
Cao Cần nói: “Vụ án buôn bán ma túy đã có bước tiến triển mới, bắt được một người hiềm nghi mới.”
Hai mắt Thẩm Thận Nguyên sáng lên,
La Thiếu Thần bình tĩnh hỏi: “Tin xấu là gì?
Cao Cần nói: “Người hiềm nghi đó bị bắt trong lúc đang mưu sát một thân xác nào đó.”
Thẩm Thận Nguyên trong chốc lát còn chưa hiểu, “Của tôi sao?”
La Thiếu Thần hỏi dồn: “Vậy thân xác đó thế nào rồi?”
“Không sao cả.”
Tâm tình Thẩm Thận Nguyên thay đổi nhanh chóng, suýt nữa đứng không vững, “Bọn chúng khi không giết tôi làm gì?”
Cao Cần nói: “Không có chuyện gì sẽ không giết cậu, giết cậu đương nhiên là có chuyện rồi.”
La Thiếu Thần nói: “Có hai khả năng. Một, người hắn muốn giết là cậu. Hai, người hắn muốn giết là người có liên quan đến việc buôn bán thuốc phiện.”
“Tôi không liên quan gì đến việc mua bán thuốc phiện hết, thực sự không có.” Thẩm Thận Nguyên chỉ còn thiếu nước quỳ trước tượng Phật cầu tuyết rơi tháng Sáu để chứng minh mình vô tội.
“Có thể người muốn giết cậu không biết điều này.” Cao Cần thấy sắc mặt của Thẩm Thận Nguyên trắng bệch, hiếm có rộng lượng một chút, không đả kích cậu thêm, “Tôi đến bệnh viện trước xem sao.”
La Thiếu Thần nói: “Giữ liên lạc mọi lúc nhé.”
Hai người nhìn nhau một chốc, đều nhìn ra nỗi ưu phiền âm ỉ trong mắt đối phương. Thực ra còn một khả năng nữa, bọn họ đều đã nghĩ đến, có điều không muốn nói ra trước mặt Thẩm Thận Nguyên vào lúc này, bởi vì nói ra không những không có ích gì, mà còn tạo ra áp lực tâm lý lớn hpn cho Thẩm Thận Nguyên.
Lúc lên xe lần nữa, tâm tình tốt đẹp của Thẩm Thận Nguyên đã không còn nữa.
“Sự việc nhất định sẽ lộ rõ chân tướng thôi.” La Thiếu Thần an ủi cậu.
Thẩm Thận Nguyên uể oải hỏi: “Anh có cảm thấy tôi rất xui xẻo không?”
“Có.”
“……”
“Có điều tôi đã từng gặp người còn xui xẻo hơn cậu.”
“Ai? Bát quái tiểu tử? Linh hồn của bọn họ ít ra vẫn yên lành ở trong thân thể của mình… tuy rằng tần suất vào viện có cao hơn tôi, nhưng đến hiện tại vẫn còn có thể xuất viện.”
Những chiếc xe phía trước đột ngột đều dừng cả lại.
La Thiếu Thần dừng xe gấp.
“Lại xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thận Nguyên như thể chim sợ cành cong.
La Thiếu Thần nói: “Cậu ở yên đây, tôi xuống xe xem xem.” Để an toàn, sau khi anh xuống xe còn bảo Thẩm Thận Nguyên khóa cửa lại.
Thẩm Thận Nguyên khoanh chân ngồi trến ghế sau, hai tay chắp lại, không ngừng cầu khẩn.
Cốc cốc.
La Thiếu Thần gõ cửa xe, biểu cảm có chút cổ quái.
Thẩm Thận Nguyên mở khóa, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Phía trước xảy ra tai nạn.” La Thiếu Thần ngừng lại một chút, mới nói: “Nghe nói là Bát quái tiểu twe.”
“……” Thẩm Thận Nguyên má hốc mồm một lúc lâu mới ngậm lại, “Có phải tôi đã xui xẻo đến cảnh giới mới rồi không? Không những mình xui xẻo, mà còn nói ai là người đó xui xẻo luôn?”
“Cậu lấy ví dụ về người khác thì có sức thuyết phục hơn đó.”
“Cũng phải, bọn họ quá điển hình rồi.” Thẩm Thận Nguyên cảm khái nói: “Lúc nào có thời gian, chúng ta đi thăm bọn họ một chút nhỉ?”
“Lý do?”
“Hơ, fan?”
“Giới Showbiz còn có ai không phải thần tượng của cậu?”
“Lục Vạn Bằng.” Trả lời ngay tức khắc.
La Thiếu Thần hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Thẩm Thận Nguyên nghiêm túc suy nghĩ: “Không chắc. Nếu như có một ngày thực sự có cơ hội phải đến bệnh viện thăm hắn, tôi có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.”
Đến tận lúc về đến nàh, Cao Cần vẫn chưa liên lạc lại. La Thiếu Thần nhờ thêm người nghe ngóng hai nơi cục cảnh sát và bệnh viện, đều chỉ nhận được tin tức Thẩm Thận Nguyên bình an vô sự, không có tư liệu gì thêm.
Thẩm Thận Nguyên sợ La Thiếu Thần đi rồi, kênh tin tức của mình bị tắc nghẽn, tìm đủ mọi cách giữ anh ta ở lại đại trạch La gia.
La Định Âu từ sau khi La Khải Tùng qua đời, vẫn luôn tìm cơ hội để anh gia nhập La thị giúp đỡ, mừng đến nỗi mượn cơ hội để thân cận với anh. La Thiếu Thần khó từ chối thịnh tình, chỉ còn biết ở lại.
Ăn cơm xong, Thẩm Thận Nguyên còn chưa kịp mở miệng, La Thiếu Thần đã bị La Định Âu kéo vào thư phòng.
“Vú ơi!” Thẩm Thận Nguyên hỏi, “Có điểm tâm hay không?”
Vú Triệu ngạc nhiên nhìn cái bụng nhỏ rõ ràng đã to như cái trống của cậu, “Cục cưng vẫn chưa ăn no sao?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Con mang vào cho ông nội ăn.”
Vú Triệu vui mừng nói: “Cục cưng thật ngoan thật hiếu thuận.” Bà tìm chút đậu phộng trong nhà bếp đặt vào trong đĩa nhỏ, “Cục cưng cầm lấy đi.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Có hơi đạm bạc quá không? Số đậu phộng còn chưa quá mười đầu ngón tay.
Vú Triệu nói: “Ông nội tuổi cao rồi, không thể ăn quá nhiều.”
“Có thể thêm một phần nho nhỏ cho tiểu tiểu thúc thúc không?
“La Thiếu gia? Chú ấy không thích ăn đậu phông.” Vú Triệu ngẫm nghĩ một lúc, lấy trong
bếp ra mấy miếng khoai tây chiên, đặt trong một cái đĩa khác, “Buổi tối cũng không thể ăn quá nhiều khoai tây chiên.”
La Thiếu thích ăn khoai tây chiên?
Thẩm Thận Nguyên lần đầu mới biết.
Vú Triệu nói: “Hồi nhỏ thích ăn, ăn đến mức cả người mọc mụn rồi mà vẫn không ngừng. Sau khi lớn lên lại không thấy ăn bao giờ, có điều lớn rồi mà, len lén ăn bà cũng không biết được.”
Thẩm Thận Nguyên tưởng tượng ra cảnh La Thiếu Thần ăn một miếng khoai liền mọc ra một cái mụn, thế là tự nhiên cười một mình.
“Cục cưng?” vú Triệu xoa xoa đầu cậu.
Thẩm Thận Nguyên vội vàng chỉnh lại biểu cảm, “Con mang lên lầu cho hai người.”
“Hai đĩa khó cầm, vú giúp con nha?” vú Triệu vừa định giơ tay ra giúp, Thẩm Thận Nguyên đã lê la chạy thẳng lên cầu thang rồi.
Thư phòng.
La Định Âu chầm chậm ngồi xuống sau bàn, “Sau khi làm xong việc của Khải Tùng, chúng ta mãi mới có được cơ hội ngồi xuống nói chuyện với nhau thế này.”
La Thiếu Thần nói: “Con nghe nói kế hoạch Tinh La Thành gặp phải trở ngại?”
“Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Dạo gần đây, đại đa số người đều thích dệt hoa trên gấm (đã tốt đã đẹp còn thêm tốt đẹp vào), chỗ nào có chuyện tốt chuyện mừng là chen vào một chân, một số người thích ném đá xuống giếng, bất kể có lợi hay không, chỉ cần anh buồn bã là tôi hả hê, rất ít người giúp đỡ nhau trong hoạn nạn. Bạn bè làm ăn ta có rất nhiều, biết giúp đỡ nhau trong hoạn nạn thì rất ít. La gia cuối cùng vẫn chỉ dựa vào người nhà họ La được thôi.” La Định Âu nét mặt tràn đầy tang thương. Sau khi La Khải Tùng qua đời, cho dù trên mặt vẫn như bình thường, nhưng nội tâm ông đã phải chịu đựng nỗi đau đớn và sự đả kích to lớn.
La Thiếu Thần nói: “Con nghe nói đánh giá của Hội đồng quản trị về Khải Trạch rất tốt.”
La Định Âu nói: “Khải Trạch thiếu sự quyết đoán và linh hoạt khi làm việc lớn.”
“Học Mẫn vừa hay có thể bổ khuyết nhược điểm này của anh ấy.”
“Nói đi nói lại, con chính là không chịu đến giúp ta.”
La Thiếu Thần chỉ có thể tránh né.
La Định Âu thở dài nói: “Thôi được rồi, mỗi người đều có chí hướng riêng. Chính như Khải Tùng, người tuy rằng ở công ty, nhưng lòng vẫn luôn hướng về giới Showbiz. Khó khăn lắm mới có chút thành tựu, ai ngờ sau lưng lại làm chuyện đáng xấu hổ đến vậy! Con còn nhớ tên nghệ sĩ đã giúp buôn thuốc phiện chứ?”
La Thiếu Thần trong lòng căng thẳng, mặt không đổi sắc hỏi: “Cậu ta làm sao?”
“Nghe nói hắn bị người ta ám sát, tám phần mười là trò của Mục gia.”
“Rất khó nói.” La Thiếu Thần cân nhắc nói, “Mục gia hiện giờ nhất cử nhất động đều bị giám sát, chắc hẳn không dám động thủ trong thời khắc mấu chốt này.”
“Sao mà không dám? Tên nghệ sĩ đó chết, những chuyện dơ bẩn của Mục Tất Thành coi như bị chôn vùi cả.”
La Thiếu Thần hỏi: “Bác định ngồi quan sát mọi chuyện diễn ra sao?”
La Định Âu mệt mỏi day huyệt thái dương, “Ta có lập trường gì mà ngăn cản? Cha của La Khải Tùng? Ta đúng là muốn đòi lại công bằng cho con trai ta, thế nhưng, ai sẽ đòi lại công bằng cho những người bị con trai ta đầu độc đây? Con biết không? Tình cảnh tại linh đường mấy ngày nay vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu óc ta. Cho dù lúc đó ta đáp lời có lớn tiếng đến mấy, đều không thể che lấp nỗi chột dạ trong lòng! Thế nhưng ta ngay cả việc bồi thường cho họ cũng không dám. Hiện giờ ta chỉ hy vọng những kẻ khiến cho La Khải Tùng bước lên con đường này đều nhận được sự trừng phạt thích đáng!”
“Vẫn chưa có chứng cứ chứng minh người đó là… người nối mối.”
La Định Âu trước tiên là sốt ruột quay đầu đi, sau đó lại như nghĩ ra điều gì quay lại nhìn.
La Thiếu Thần cúi đầu trầm mặc. Anh biết vào lúc này, La Định Âu không nghe lọt điều gì cả.
Thẩm Thận Nguyên đẩy cửa vào, vừa đúng lúc nghe thấy La Định Âu nói: “Ta tin rằng trên thế giới này chỉ có sự sắp xếp, không có sự trùng hợp.”
Sắp xếp? Trùng hợp?
Thẩm Thận Nguyên hiếu kỳ hỏi: “Ông nội, tiểu tiểu thúc thúc, mọi người đang nói gì thế?”
Sắc mặt La Thiếu Thần khẽ biến, nhìn La Định Âu một cái nói: “Không có gì.”
La Định Âu dịu sắc mặt nói: “Ông nội và tiểu tiểu thúc thúc đang bàn việc công.”
Thẩm Thận Nguyên bê cái đĩa nhỏ trên đất lên, bưng đến trước mặt La Thiếu Thần, “Khoai tây chiên của tiểu tiểu thúc thúc, còn có đậu phộng của ông nội.”
La Định Âu cảm động nói: “Lâm Lâm thật ngoan.”
La Thiếu Thần đặt đậu phộng đến trước mặt La Định Âu, bê đĩa khoai lên, kéo Thẩm Thận Nguyên ra ngoài, “Con đưa Lâm Lâm đi ngủ.”
“Thiếu Thần.” La Định Âu bất chợt gọi.
La Thiếu Thần dừng bước, quay đầu nhìn ông.
La Định Âu vẻ mặt ngưng trọng nhìn anh, những nếp nhăn trên mặt dường như bị đổ bê tông lên, mỗi một đường nếp đều rõ ràng vô cùng, “Con biết rõ hơn ta giới Showbiz là một nơi như thế nào, ta hy vọng con không bước lên vết xe đổ của Khải Tùng.”
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy bàn tay bị La Thiếu Thần nắm lấy đột ngột bị miết một cái, sau đó nghe thấy anh thản nhiên trả lời: “Không đâu.”
“Hy vọng là thế.”