Dịch: Phong Bụi
Học tập, học tập, buổi biểu diễn.Học Piano vẫn tốt hơn học hát.
So sánh như vậy, nhiệt tình học piano của Thẩm Thận Nguyên lại dâng cao, ngay cả bước chân chạy đến cửa xe cũng trở nên nhanh hơn rất nhiều. La Thiếu Thần mở cửa xe giúp cậu, Thẩm Thận Nguyên nhìn chiếc ghế an toàn dành cho trẻ em mới toanh ở ghế trước, hơi ngạc nhiên: “Chuẩn bị cho tôi sao?”
La Thiếu Thần nói: “Coi là ghẻ lau giày cũng được.”
Thẩm Thận Nguyên vừa lên xe vừa nói: “Cho nên thẻ học viên là xi đánh giày?”
La Thiếu Thần nói: “Đợi cậu có thể đánh hoàn chỉnh một bài mới được coi là xi đánh giày.”
“Để giày càng sáng càng bóng hơn?” Thẩm Thận Nguyên cảm thấy không đúng lắm, “Vậy tôi không phải là giày rồi sao?”
La Thiếu Thần nói: “Đúng vậy, cỡ bốn mươi bốn.”
Thẩm Thận Nguyên: “…..” Ngàn vạn lần không thể đắc tội La Thiếu, vì trí nhớ của anh ta quá đáng sợ. Cậu thắt chặt dây an toàn, thân thể bất an ngọ nguậy, “Tôi cảm thấy không giống như đang ngồi trên xe hơi mà giống như ngồi trong khoang lái của tàu vũ trụ hơn.”
La Thiếu Thần nói: “Chiếc tàu vũ trụ này nhất định vừa chấp hành nhiệm vụ cứu giúp dân tị nạn vũ trụ.”
“Từ giày đến dân tị nạn vũ trụ, tôi được thăng cấp rồi sao?”
“Cậu hy vọng quà sinh nhật năm sau thăng cấp thành dân tị nạn vũ trụ sao?”
“……”
Piano Duyệt Nhĩ nằm trong một ngõ nhỏ không hề bắt mắt trong thành phố ồn ào náo nhiệt này, hướng nam bắc. Hai bên đường tản ra mùi thơm của đủ loại món ăn vặt, khiến con sâu đói trong bụng của Thẩm Thận Nguyên cứ réo ầm ầm.
“Rẽ sang phải.” La Thiếu Thần kéo lại Thẩm Thận Nguyên suýt chút nữa bị hàng bắp ngô phía bên trái hấp dẫn.
Thẩm Thận Nguyên Thẩm Thận Nguyên nhìn phòng học piano có vẻ hết sức ưu nhã tĩnh lặng giữa một đống các quán hàng ăn vặt, lặng lẽ thở dài một hơi.
Giáo viên piano là một bà lão thấp người, tóc xoăn ngắn, mắt có chút kém, mang một cặp kính gọng bạc nhỏ nhắn, ăn mặc rất hợp thời, váy đầm màu đen, áo choàng đỏ mận, lúc lại gần, còn có thể ngửi thấy một mùi nước hoa mát dịu.
Bà lão họ Bành, Thẩm Thận Nguyên liền ngoan ngoãn gọi bà một tiếng cô giáo Bành.
Cô giáo Bành nói: “Học tiếng Anh, chúng ta phải học ký hiệu phiên âm trước. Học piano, chúng ta phải học khuông nhạc trước.”
Thẩm Thận Nguyên thành thật ngồi trên ghế nghe bà giảng về khuông nhạc.
Giọng nói của Bà Bành mềm mại, tốc độ nói cũng chậm, hơn nữa nghĩ đến tuổi của cậu, giảng cũng hết sức tường tận, cả buổi sáng Thẩm Thận Nguyên vừa học hiểu được nửa nốt và một nốt, thì vừa hết giờ.
Bà Bành ngồi trước piano đánh một khúc, không ngờ lại là bài “Ly biệt lòng đau” của Kiều Dĩ Hàng.
La Thiếu Thần đẩy cửa ra, vẫy tay với Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên nhìn sắc mặt của bà Bành, thấy bà khe khẽ gật đầu, mới cầm quyển vở vừa được phát đi ra.
La Thiếu Thần đóng cửa lại.
“Anh quen cô giáo Bành sao?” Tuy rằng hai người không nói với nhau nhiều, nhưng Thẩm Thận Nguyên có thể cảm thấy sự ăn ý trong im lặng.
La Thiếu Thần nói: “Bà ấy là sư mẫu của tôi, sau khi thầy tôi qua đời, liền mở một lớp học piano.”
“Hai người có vẻ không thân thiết lắm?” Thẩm Thận Nguyên nhạy cảm cảm thấy một câu chuyện vô cùng đau thương vô cùng cẩu huyết (sáo mòn) giữa bọn họ.
“Sư mẫu không thích giao lưu với người khác.”
“Í?” Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên. Theo kinh nghiệm mà nói, người ăn mặc thời trang như thế tích cách hẳn phải rất cởi mở, năng lực xã hội rất cao mới đúng.
La Thiếu Thần nói: “Trên thế giới này, sư mẫu chỉ yêu hai người, một là thầy tôi, hai là bản thân bà. Thầy tôi là cây cầu kết nối bà với thế giới bên ngoài, sau khi thầy mất, bà liền không để tâm đến chúng tôi nữa. Cho dù mở lớp học, học sinh cũng chỉ nhận trẻ từ mười tuổi trở xuống.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Cho nên, thẻ học viên dành cho một năm này nhất định không được giảm giá?”
“Thẻ học viên năm không giảm giá, nếu như cậu học không tốt, cánh tay có thể bị đánh gãy.” (giảm giá và đánh gãy cùng một từ, anh Thần chơi chữ =.=)
“Tôi cảm thấy cô giáo Bành không phải loại người đó.”
“Tôi là loại người đó đấy.”
“……”
Buổi trưa lúc ăn cơm, liền thể hiện rõ nhãn quang kén chọn của bà Bành.
Thẩm Thận Nguyên đi đến một đầu đường, ăn lần lượt các tiệm thuận theo đường về, chuyên ăn những thức ăn đắc sắc của cửa tiệm. La Thiếu Thần đi theo sau phụ trách trả tiền và ăn nốt những thức ăn cậu ăn không hết. Đến tiệm thứ ba, Thẩm Thận Nguyên có chút ăn không nổi nữa, cậu ngước mắt tiếc nuối nhìn bát cháo hải tiên nóng hôi hổi, trong lòng tranh đấu kịch liệt.
La Thiếu Thần thấy cậu cuối cùng cũng chịu không nổi sự dụ hoặc của mỹ thực, cầm thìa lên, liền cầm lấy tay cậu cầm thìa thuận thế đưa vào miệng mình.
“Ngon không?” Thẩm Thận Nguyên kỳ vọng nhìn anh.
“Đồ ăn có ngon đến đâu ăn nhiều cũng sẽ khiến dạ dày chướng đau.” La Thiếu Thần cầm thìa ăn hết cháo, lau miệng nói, “Đi dạo quanh chợ một lát.”
“Mua gì?”
La Thiếu Thần nói: “Đồ cậu cần.”
Thẩm Thận Nguyên lập tức lên tinh thần, “Chúng ta đi xem xe đua mới ra đi?”
“Xe karting K30?” (Karting: xe đua có từ những năm 50 thế kỷ XX tại Mỹ, karting k30 là loại xe dành cho trẻ em do một công ty đồ chơi Nhật chế tạo.)
“……”
Tiếng chuông điện thoại reo ngắt quãng sự rầu rĩ của Thẩm Thận Nguyên.
La Thiếu Thần nhận điện thoại, còn chưa mở miệng đã nghe thấy đối phương nói: “Anh đã từng gặp Mã Ngọc chưa?”
“Gặp rồi.”
“Cho nên chắc hẳn anh rất rõ tình hình của cậu ta.”
“Ừ.”
“Mã gia giấu cậu ta đi rồi.”
La Thiếu Thần nói: “Không kỳ lạ.”
“Nếu như phải tìm ra Mã Ngọc, nhất định sẽ đối đầu với Mã gia, trước đó tôi nhất định phải xác định xem có đáng phải làm thế không.” Đồ Lạc Văn thở dài một hơi nói: “tuy trong mắt nhiều người chúng tôi là Cẩm y vệ cầm Thượng Phương bảo kiếm, nhưng bản thân chúng tôi rất rõ, tấm áo gấm mặc trên người có tên là Dễ dàng cởi, chỉ cần sai lầm nhỏ thôi, Thượng Phương bảo kiếm sẽ bị thu hồi.”
“Tôi chỉ là công dân tốt hợp tác với cảnh sát, cảnh sát làm thế nào là việc của cảnh sát.”
“Anh đoán xem, nếu như Mã gia biết thông tin là do anh cung cấp thì sẽ thế nào?”
La Thiếu Thần vẫn thản nhiên nói: “Tôi không biết Mã gia sẽ thế nào, nhưng tôi biết La gia sẽ thế nào.”
“Anh đúng là chẳng đáng yêu chút nào. Cô bé lần trước chắc là cháu gái của anh phải không, cùng chung dòng máu mà sao tính cách khác xa nhau vậy? Cô bé đáng yêu thế mà.”
“Không phiền anh nhớ nhung.” La Thiếu Thần ngắt điện thoại không chút lưu tình.
Thẩm Thận Nguyên ngước mắt nhìn đầy trông mong, “Anh ta nói thế nào?”
La Thiếu Thần nói: “Nói lâu như thế mà không nhắc gì đến phí chỉ điểm, cho nên tôi ngắt điện thoại
luôn.”
“……”
Đi dạo một vòng quanh chợ, trong cốp sau của La Thiếu Thần có thêm một máy CD và sáu đĩa CD, toàn là âm nhạc cổ điển. Điều này khiến Thẩm Thận Nguyên rất tin tưởng vào việc mình sẽ cai được sữa, bởi vì cậu hoài nghi bản thân rất nhanh sẽ quen ngủ quên trước khi uống sữa.
Bà Bành có chút nghi hoặc đối với sự lựa chọn của La Thiếu Thần, sau khi buổi học chiều kết thúc, bà tặng một CD piano thiếu nhi cho Thẩm Thận Nguyên.
“Cái này thích hợp với con hơn.” Bà nói.
Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt tràn đầy “cảm động.”
Lên đến xe, La Thiếu Thần nói: “Bà ấy có ý tốt.”
“Tôi biết.” Thẩm Thận Nguyên mặt mày rầu rĩ, “Tôi đang lo sau khi trở về vẫn không thể vứt bỏ được cuộc sống tràn ngập ca khúc thiếu nhi.”
“Có thể không vứt bỏ. Tôi vẫn chưa ra album ca khúc thiếu nhi, chắc hẳn rất thú vị.”
“Anh đang nói… anh muốn giúp tôi ra album sao?” Thẩm Thận Nguyên không thể tin được nhìn anh, “Anh đang đùa phải không?”
La Thiếu Thần mặt không đổi sắc liếc cậu một cái: “Cậu đang mong tôi nói đùa hay là mong tôi không nói đùa?”
Thẩm Thận Nguyên ngây ra một lúc nói: “Tôi cũng không biết. Quen những ngày bị anh coi thường rồi, nhất thời được coi trọng, cảm thấy không giống thực lắm.”
“Tôi coi thường cậu lúc nào?”
Thẩm Thận Nguyên xị mặt ra nói: “Cậu không lạc điệu. Lạc điệu thì còn có âm điệu, cậu ngay cả âm điệu cũng không có. Cậu đánh giá bản thân quá cao.”
La Thiếu Thần nhướn mày.
Thẩm Thận Nguyên tố cáo: “Đấy là anh nói đấy.”
“Tôi còn nhớ.”
“Còn nữa còn nữa,” Thẩm Thận Nguyên phấn chấn, “Người cung Nhân Mã hẳn sẽ thích giọng hát của cậu. Rất có vẻ ngựa thần lướt gió, cho dù nhìn vào bản nhạc, tôi cũng không biết cậu đang hát cái gì.”
La Thiếu Thần gật đầu nói: “Đều là sự thật.”
“……” Thẩm Thận Nguyên chấm dứt chiến tranh, “Vậy anh vẫn muốn giúp tôi ra album sao?”
La Thiếu Thần nói: “Cậu cho rằng người trèo lên đỉnh Everest là vì muốn hít thở không khí cao hơn trong lành hơn sao? Thuận lợi quen rồi, sẽ nhịn không được khiêu chiến độ khó cao hơn.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Chẳng may tôi không đạt yêu cầu thì sao?”
“Tôi sẽ hạ thấp tiêu chuẩn xuống.” La Thiếu Thần nhìn thẳng về phía trước, bình tĩnh trả lời: “Rồi sẽ tìm được điểm cân bằng.”
Không thể không nói, sự giao lưu không chút giới hạn, nói thực lòng mình rất có lợi đối với việc thúc đẩy cảm tình giữa hai bên. Ít nhất đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói, quan hệ giữa bản thân và La Thiếu Thần đã vô hình trung tiến lại gần nhau hơn rất nhiều. Bất kể bước tiến này là vì La Lâm Lâm hay là vì những ngày sống chung cùng nhau sau này, đều đã xóa bỏ đi một số hiểu lầm và ngăn cách trước kia của bọn họ, có lẽ đợi cậu trở về thân thể của Thẩm Thận Nguyên, cũng có thể trở thành bạn tốt của La Thiếu.
Mang theo nguyện vọng tốt đẹp, tối ngày hôm đó cậu ngủ rất ngon trong tiếng piano du dương.
Những ngày tháng quá mức bình yên luôn dễ dàng mang đến phong ba bão táp.
Đúng lúc Thẩm Thận Nguyên bắt đầu say mê piano, tự giác học tập nghiêm túc, dự định tích cực chuẩn bị cho buổi biểu diễn trong tưởng tượng, một cuộc điện thoại của Cao Cần đã khiến cậu bị cấm túc.
“Cát Phụng đã phát điên rồi. Hắn rất có khả năng sẽ đến tìm cậu, cậu phải cẩn thận.”
Thẩm Thận Nguyên căng thẳng hỏi: “Hắn đến tìm tôi làm gì?”
Cao Cần nói: “Tuyệt đối không phải đơn giản như việc uống một cốc cà phê. Tư Mã Thanh Khổ phát hiện ra sinh thần bát tự và ảnh chụp của La Lâm Lâm trong căn phòng hắn thuê tạm thời, tôi nghĩ, chắc hẳn không phải dùng để tương thân.” (Bụi: tương thân = kết hôn, mai mối, cần dùng đến sinh thần bát tự xem có hợp tuổi hay không, bác Cần có thể giải trí mọi lúc mọi nơi =.=)
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Tư Mã đại sư định lúc nào thì bắt hắn?”
“Trong thời gian ngắn chỉ sợ không được.” Cao Cần thở dài nói, “Lúc ông ta chạy xuống cầu thang, chạy vội quá, lưng bị vẹo, hiện đang dưỡng thương tại bệnh viện rồi.”
“… Thời khắc quan trọng sao lại để xảy ra chuyện!”
“Ông ta đã tìm đồ đệ đến giúp, tin rằng sẽ có tin tức sớm thôi.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Đồ đệ? A Bảo?”
“Cậu vẫn nhớ sao?”
“Ký ức vẫn còn mới mẻ.” Tâm tư Thẩm Thận Nguyên rất khó để hình dung, “Anh có thể hỏi Tư Mã đại sư xem có thể tìm một người nào đó đáng tin hơn không? Ví dụ như sư phụ, sư huynh, sư đệ, hoặc là đồng bối ở các môn phái khác?”
“Hỏi rồi. Ông ta nói nước phù sa không thể để chảy sang ruộng người ngoài, có mối làm ăn đương nhiên phải để người mình làm.”
“……”
“Tôi sẽ tìm thêm sự giúp đỡ, cậu ở nhà cẩn thận, không có chuyện gì đừng ra ngoài.”
“Tôi phải học piano.”
Cao Cần sâu xa nói: “Sống sót mới có thể học piano.”