Dịch: Phong Bụi
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, bùng nổ rồi.La Thiếu Thần nhìn cánh cửa phòng bao bất ngờ bị đẩy ra, thản nhiên nói: “Cũng may không quá nát.” Người đàn ông trước mắt rõ ràng giữ dáng rất tốt, anh đã điều tra qua, Giản Tĩnh Niên năm nay 58 tuổi, nhưng cả khuôn mặt chỉ có 2,3 nết nhăn có thể nhìn ra vết tích tuổi già, khóe mắt nhếch lên, vừa sắc sảo lại vừa không quá bức nhân.
Giản Tĩnh Niên ngồi xuống vị trí chủ nhà, vừa khéo ngồi bên tay phải Thẩm Thận Nguyên, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, tôi đến trễ.”
La Thiếu Thần giành nói trước Thẩm Thận Nguyên: “Chúng tôi cũng vừa đến.”
Giản Tĩnh Niên gật gật đầu, nhìn về phía thư ký: “Mang thức ăn lên trước đi.”
Thư ký ra ngoài gọi phục vụ, trong phòng chỉ còn 3 người, không khí trở nên quỷ dị. Do cách sắp xếp ghế ngồi, vị trí của La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên có chút xa, trông có vẻ như Giản Tĩnh Niên và Thẩm Thận Nguyên cùng đãi khách La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần không phải không nhận ra vấn đề này, chỉ là khi vừa đi vào, anh đã chú ý không để Thẩm Thận Nguyên và Giản Tĩnh Niên mặt đối mặt, sau khi ngồi xuống mới phát hiện là hiểm cảnh, trong lòng lại hiểu Giản Tĩnh Niên sâu thêm một chút – trong mâu thuẫn tỏ ra ấu trĩ. Rõ ràng đã đến từ lâu, cứ nhất định đợi khách đến mới bày ra dáng vẻ thong thả đến muộn, vừa muốn gặp Thẩm Thận Nguyên, lại không muốn tỏ ra quá mong đợi, cảm xúc mâu thuẫn này làm tăng thêm đề phòng của anh đối với Giản Tĩnh Niên.
“Nếu biết La tiên sinh sẽ đến, tôi đã chọn phòng bao lớn hơn rồi.” Trên bàn đặt hai đĩa khai vị do nhà hàng tặng, Giản Tĩnh Niên gắp mứt quen thuộc đặt vào trong bát của Thẩm Thận Nguyên, “Không ngờ quan hệ của Tiểu Nguyên và La tiên sinh tốt như vậy.”
Giả ngây? Ai mà không biết chứ.
La Thiếu Thần cởi khăn quàng ra, giả vờ không để ý, để lộ vết hôn trên cổ, “Tốt đến mức khó mà tưởng tượng được.”
Cánh tay của Giản Tĩnh Niên khẽ khựng lại.
Nụ cười thật của Thẩm Thận Nguyên dường như không duy trì được tiếp, chỉ có thể dựa vào kỹ thuật diễn để cứu lại, giả vờ như bản thân là một người qua đường không liên quan ngồi ở đây ăn chực, sự việc xảy ra bên bàn ăn chẳng liên quan gì đến cậu hết.
“Tiểu Nguyên quá đơn thuần.” Giản Tĩnh Niên thở dài, “Lúc nào cũng khiến người ta lo lắng. Tôi rất lo nó kết bạn không thận trọng, trên thế gian này người thật lòng đối với người khác càng ngày càng ít rồi.”
La Thiếu Thần sâu xa nhìn Thẩm Thận Nguyên, “Cho nên một khi gặp rồi liền tuyệt đối không buông tay.”
Khóe miệng Thẩm Thận Nguyên không khỏi nhếch lên.
Giản Tĩnh Niên vẻ mặt âm trầm.
Cửa bị gõ nhẹ hai cái đẩy ra, phục vụ mang thức ăn lên.
La Thiếu Thần nhân cơ hội ra hiệu bằng ánh mắt với Thẩm Thận Nguyên, Thẩm Thận Nguyên liền hiểu ngay, đợi sau khi phục vụ đi khỏi, lập tức hỏi: “Chú Giản nói biết một số thông tin, có phải có liên quan đến một số lời đồn không?”
Giản Tĩnh Niên vuốt chén trà, không khẳng định cũng không phủ định, “Ồ, con đến là vì những thông tin này sao?”
La Thiếu Thần trong lòng cười lạnh, nói thừa!
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu rầu rĩ nói: “Con gần đây gặp phải một chút phiền phức.”
Giản Tĩnh Niên sắc mặt hòa hoãn hơn, “Một mình lăn lộn bên ngoài không tránh khỏi chịu thiệt. Chú vẫn luôn bảo mẹ con đón con trở về, ở với gia đình gặp chuyện gì cũng dễ chăm nom hơn.”
Từ “gia đình” này chạm đến thần kinh nhạy cảm của Thẩm Thận Nguyên. La Thiếu Thần chú ý thấy trong mắt cậu lóe lên khát vọng, không khỏi ho một tiếng, nói: “Chăm non mà Giản tiên sinh nói là?”
Đại khái là sự thả lỏng của Thẩm Thận Nguyên đã khiến Giản Tĩnh Niên vui lòng, ngay cả thái độ đối với La Thiếu Thần cũng ôn hòa hơn, “Tôi biết lúc trước Tiểu Nguyên bị dính líu tới một vụ án buôn thuốc phiện, vụ án này còn phức tạp hơn người ta nghĩ, cũng rất lâu rồi chưa được kết thúc, có người vọng tưởng lấy Tiểu Nguyên khống chế tôi, cho nên tôi mới bảo Tiểu Nguyên về nhà, để tránh bọn họ thừa nước đục thả câu.”
Thẩm Thận Nguyên buột miệng hỏi: “Ai cơ?”
Giản Tĩnh Niên uống một ngụm trà, ngoảnh mặt làm ngơ hỏi: “Nghe nói La gia cũng dính líu tới vụ này?”
La Thiếu Thần nói: “Đúng như ngài nói đấy, kết bạn không thận trọng. Trên thế gian này người thật lòng tốt với người khác càng ngày càng ít rồi.”
Giản Tĩnh Niên nói: “Đúng vậy, La tiên sinh hẳn cũng hiểu tình thế hiện giờ, anh và Tiểu Nguyên không thích hợp qua lại quá gần gũi.”
“Giản tiên sinh vừa nói có người vọng tưởng lấy Tiểu Nguyên khống chế ngài, ý không phải là gặp nhiều phiền phức như vậy đều là vì ngài sao?”
Giản Tĩnh Niên sắc mặt khẽ biến.
“Biết sẽ mang lại phền phức cho người khác, không định giải quyết mà còn vênh váo tự đắc, không biết xấu hổ đi giáo huấn người khác,” La Thiếu Thần cười lạnh, “Đây đã không phải vấn đề về trí thông minh, mà là vấn đề về nhân phẩm rồi nhỉ?”
La Thiếu Thần quả nhiên không nhịn được nữa.
Thẩm Thận Nguyên cúi đầu.
Sắc mặt Giản Tĩnh Niên đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, khóe miệng không tự nhiên co rút, “Đây là giáo dưỡng do La gia đào tạo nên sao?”
Thấy ông ta tức giận, La Thiếu Thần ngược lại càng khí định thần nhàn, “Giáo dưỡng mà La gia đào tạo ra là: bất kể đối phương ngu xuẩn, hèn hạ đến thế nào cũng không thể lật bàn rời khỏi, để tránh tăng thêm phiền toái cho nhân viên phục vụ của nhà hàng. Tôi đang tuân thủ thôi.”
Giản Tĩnh Niên đột ngột bật dậy, liếc Thẩm Thận Nguyên từ trên xuống, đẩy ghế ra liền đi ra ngoài.
“Chú Giản?” Thẩm Thận Nguyên muốn đứng dậy, nhưng ánh mắt La Thiếu Thần khiến động tác của cậu dừng lại giữa chừng.
Giản Tĩnh Niên đi đến cửa phòng, bước chân ngừng một chút, đầu không quay lại, nói: “Mẹ con rất lo cho con, khi nào rảnh về qua nhà một chút.” Cửa bị đóng lại một cách nặng nề, giây phút đó, ông rõ ràng không nghĩ đến vấn đề giáo dưỡng của Giản gia.
Thẩm Thận Nguyên nhìn chén trà đã bị Giản Tĩnh Niên uống sạch, mặt nhăn nhó hỏi: “Giờ làm thế nào đây?”
La Thiếu Thần nói: “Muốn lấy cậu ra để khống chế Giản Tĩnh Niên, nhất định phải có hai điều kiện. Thứ nhất, biết Giản Tĩnh Niên rất coi trọng cậu, cậu và Giản Tĩnh Niên bao nhiêu năm không liên lạc, cho dù có là thám tử tư cũng chẳng điều tra ra được cái gì, trừ khi người đó rất hiểu Giản Tĩnh Niên. Thứ hai, nhất định phải có địa vị tương đương, ít nhất là cổ đông, quản lý cấp cao hoặc là đối tác hợp tác kinh doanh của tập đoàn TH. Thêm nữa người đó phải rất quen thuộc với nội tình của vụ án buôn ma túy này… phù hợp với điều kiện đó thì chẳng có mấy người.”
Thẩm Thận Nguyên vẻ mặt khâm phục nhìn anh.
Tiếng gõ cửa vang lên, nhân viên phục vụ lịch sự hỏi: “Xin hỏi còn gì cần nữa không?”
La Thiếu Thần hỏi: “Giản tiên sinh thanh toán chưa?”
Người phục vụ đáp: “Giản tiên sinh tính vào hóa đơn của công ty.”
La Thiếu Thần hài lòng gật đầu, giơ tay nói: “Menu.”
Sau khi ăn uống no say, hai người mang hai túi thức ăn lớn về làm bữa khuya, có điều vừa đi khỏi nhà ăn, vị thư ký mất tích lại xuất
hiện, vẫn cái dáng vẻ lịch sự lễ độ, “Trước cửa có phóng viên, hai vị mời đi theo tôi.”
La Thiếu Thần kéo Thẩm Thận Nguyên đang định đi theo lại, khẽ mỉm cười, nói: “Chúng tôi không định đi khỏi.”
Thư ký hỏi: “Có gì tôi giúp được không?”
La Thiếu Thần đưa tay ôm eo Thẩm Thận Nguyên, “Nếu như chúng tôi thuê phòng, có thể tính vào hóa đơn của công ty không?”
Vị thư ký ánh mắt tránh né, nói: “Tôi cần phải hỏi ý kiến đã.”
“Vậy thì thôi.” La Thiếu Thần nói, “Không cần thiết kinh động quý hội đồng đồng quản trị quyết sách số tiền thế này.”
Đối với sự châm chọc của anh, thư ký mỉm cười cho qua, thức thời rời khỏi, “Không làm phiền hai vị nghỉ ngơi nữa.”
Thẩm Thận Nguyên nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta thực sự không đi xuống sao?”
“Vậy thì ngày mai sẽ là Noel của phóng viên rồi.” La Thiếu Thần lấy điện thoại ra gọi cho Cao Cần, sau đó đến phòng cà phê uống cà phê, ngồi đợi. Phòng cà phê vừa khéo ở trên tầng hai mé bên cửa lớn khách sạn, ban công rộng 20m2 có thể thu vào tầm mắt mọi động tĩnh ở cửa lớn, tất nhiên cũng không bỏ sót động tĩnh khi Phong Á Luân và Cao Cần đến nơi.
Đèn flash vội lóe lên lia lịa, sau khi hai người vào trong rồi mới thôi.
Thẩm Thận Nguyên đếm số phóng viên vây quanh, líu lưỡi nói: “Bốn người?”
La Thiếu Thần nói: “Còn có hai tên đang trốn trong xe.”
“Sao anh biết?”
“Đèn flash.”
Đang nói chuyện liền nhìn thấy Phong Á Luân và Cao Cần đi qua hành lang kính của phòng cà phê.
“Thật là tình cảm!” Phong Á Luân thuận tay ném túi đựng vợt đánh cầu lên bàn.
Thẩm Thận Nguyên thấy bộ vũ trang quần áo thể thao giày thể thao của bọn họ, không khỏi ngứa ngáy trong lòng, xoa tay hỏi: “Chốc nữa đi đánh cầu hả?”
Cao Cần không nói gì nhìn La Thiếu Thần, “Theo logic mà nói, hiện tại cậu ta không phải là nên tinh thần sa sút sao?”
La Thiếu Thần nhún vai, bưng cốc cà phê khẽ nhấp một ngụm, nói: “Tôi và cậu ấy đang nói chuyện tình cảm.”
Nhân viên phục vụ đưa menu đến, Phong Á Luân không chút do dự chọn hai cốc nước ép.
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc nói: “Cà phê chỗ này uống rất ngon.”
Phong Á Luân nói: “Người có tuổi rồi không thể uống quá nhiều cà phê.”
“Có tuổi?” Thẩm Thận Nguyên vô thức nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần không nghe thấy bọn họ nói gì, thấy cậu nhìn qua, tự nhiên cũng nhìn lại.
Cao Cần lại gần hỏi: “Vừa gặp phụ huynh sao?”
La Thiếu Thần nói: “Không, chỉ là vòng phỏng vấn thôi, đợi qua vòng phỏng vấn này là có thể gặp phụ huynh.”
Cao Cần nhận ra ấn tượng của anh đối với Giản Tĩnh Niên không tốt, “Nghe nói đánh giá của người ta về ông ấy cũng không tệ.”
“Vậy sao? Tôi hoài nghi không biết có phải ông ta nửa đêm canh ba nào cũng không ngủ, chạy lên diễn đàn lập thead.”
Cao Cần cười, “Có lẽ thead tán dương ông ta và nhà ông ta cùng một địa chỉ IP?”
“Thuận tiện đối chiếu xem IP của nơi đã gửi hình cắt bóng đi.”
“Ông ta sao lại đắc tội với cậu thế?” Cao Cần rất hiếu kỳ.
“Xét chiến quả, là tôi đắc tội ông ta mới đúng.”
“Tôi không nghi ngờ đâu.”
Phong Á Luân chen vào nói: “Chúng ta phải nói chuyện bao lâu nữa? Chúng tôi định đi đánh một ván.”
Cao Cần, La Thiếu Thần: “….” Đồ thể thao và vợt không phải dùng để che mắt người khác sao?
Vở kịch chân thực nhất chính là đem kịch biến thành sự thật.
Thẩm Thận Nguyên vác vợt hùng dũng đi phía trước, La Thiếu Thần đi giữa, Cao Cần và Phong Á Luân trách móc lẫn nhau.
“Tôi đã nói bình thường ít nhất cũng phải bỏ ra một tiếng đồng hồ vận động.”
Cao Cần nhướn mày nói: “Được thôi, lúc về làm luôn.”
Phong Á Luân lườm nguýt anh, “Không phải vận động trên giường!”
“Hít đất có gì không tốt?”
“…”
Đến cửa lớn, đám phóng viên chực chờ lập tức nhào đến, vừa chụp ảnh vừa hỏi Thẩm Thận Nguyên nghĩ thế nào về vụ việc party.
Thẩm Thận Nguyên vờ tỏ ra không hiểu hỏi: “Party nào cơ?”
Phóng viên lập tức phổ cập tin tức, ám chỉ hình cắt bóng và hình chụp của cậu trùng nhau 100%.
Thẩm Thận Nguyên lắc đầu nói: “Tôi thực sự không rõ lắm, tôi chỉ tham gia hai loại party, một là sinh nhật, tổ chức với fan, hai là tiệc cuối năm của công ty, ngay cả ra viện cũng không có bạn bè mở party, bọn họ quá bận rộn mà.”
Cao Cần nói: “Chúng tôi có lén tổ chức, cậu không biết thì thôi.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Lúc ra viện có tổ chức sao? Tại sao không gọi tôi?”
Cao Cần nói: “Là lúc cậu ở trong viện ấy.”
Thẩm Thận Nguyên: “…”
Đám phóng viên đều cười.
Phóng viên lại hỏi: “Vậy anh có biết trong Showbiz có ai tham gia loại party này không?”
Thẩm Thận Nguyên lắc đầu nói: “Thực sự không biết, chưa có ai gọi tôi tham gia cùng.”
Cao Cần nói: “Cậu ta dạo này phải rèn luyện thân thể chuẩn bị đóng phim, không có thời gian quan tâm những tin tức này đâu.”
Lực chú ý của phóng viện bị dắt sang hướng khác, “Đóng phim gì có thể tiết lộ không?”
“《Kim lĩnh nữ lang》, phim mới của đạo diễn Khấu Dự, đến lúc đó xin các vị chú ý đến nhiều.” Cao Cần vừa nói vừa đi, trong chốc lát đã đến bãi đậu xe. La Thiếu Thần tiễn Thẩm Thận Nguyên và Phong Á Luân lên xe, sau đó tự quay về bãi đỗ xe ngầm. (“Kim lĩnh” chỉ những người xuất sắc, có năng lực kinh doanh, quản lý, giao tiếp tốt…)
Phóng viên không chịu thôi, bám theo anh hỏi mấy câu, nhưng đều bị coi như không khí.