Dịch: Phong Bụi
Ly hôn, ly hôn, không dễ dàngCả ngày rảnh rỗi, Thẩm Thận Nguyên vốn định vào game nói rõ với Cự Linh Thần, ví dụ như gần đây thời tiết chuyển lạnh, chúng ta tụ hợp rồi lại tách ra thôi, nhưng cậu online cả ngày mà không thấy Cự Linh Thần xuất hiện, mà La Thiếu Thần vốn phải đi làm lại đi theo cậu luyện đến cấp 20.
“La Thiếu, hôm nay anh không có việc gì làm sao?” Thẩm Thận Nguyên cuối cùng cũng nhịn không được hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
La Thiếu Thần thấy lạ nhìn cậu một cái: “Không phải tôi đang làm đây sao?”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Đào khoáng trong game sao?
La Thiếu Thần hỏi: “Khoáng này có thể bán được bao nhiêu tiền?”
“Hơ…” Thẩm Thận Nguyên nói, “Thử bán xem sao?” Những số liệu thế này chỉ có Tiểu Chu là có thể thuận miệng đọc ra mà thôi. Năm đó khi cậu nghe thấy Tiểu Chu thuận miệng liền có thể đọc ra các thắng cảnh ở Bễ Nghễ Sơn còn thiếu chút nữa nhảy dựng.
La Thiếu Thần điều khiển nhân vật lon ton chạy vào thành.
Thẩm Thận Nguyên nói: “Chốc nữa tôi mua cho anh một con ngựa.”
“Ừ.” La Thiếu Thần không chút ngượng ngùng nhận quà tặng.
Hai người nhìn nhân vật cứ chạy rồi chạy đến trong thành, hệ thống đột ngột nhảy ra thông báo: Cự Linh Thần tiếp nhận yêu cầu kết bạn của bạn.
[Mật]
Cự Linh Thần:???
La Thiếu Thần liếc Thẩm Thận Nguyên một cái.
Thẩm Thận Nguyên ngồi nghiêm chỉnh, mắt không liếc ngang liếc dọc.
[Mật]
Liệp Hồ Tiên Sinh: Bạn của Đại Hồ.
Cự Linh Thần: Ờ.
Cự Linh Thần: Lúc nào thì cậu ta onl?
Thẩm Thận Nguyên không đợi La Thiếu Thần mở miệng liền nói: “Tôi lập tức onl, ly hôn với cậu ta!”
La Thiếu Thần vừa đưa laptop cho Thẩm Thận Nguyên vừa thong thả nói: “Không muốn ly hôn cũng không sao.”
Thẩm Thận Nguyên không dám nói gì, nhanh chóng đăng nhập, sau đó gọi Cự Linh Thần.
[Mật]
Đại Hồ: Hôm nay chúng ta giải quyết mọi chuyện đi!
Cự Linh Thần: Sao tự nhiên lại tích cực thế?
Đại Hồ: Tôi cảm thấy, cứ kéo dài không tốt cho chúng ta.
Cự Linh Thần: Được. Đợi tôi ở Thái Sơn.
Đại Hồ: (⊙o⊙) chứ không phải nên đợi ở miếu Nguyệt Lão sao?
Cự Linh Thần: = = Đi miếu Nguyệt Lão làm gì? Chém Nguyệt Lão à?
Đại Hồ: Ly hôn chứ làm gì.
Màn hình lập tức đóng băng.
Kỳ thực, kênh thế giới vẫn cứ đăng, loa vẫn cứ kêu, bóng người bên cạnh Đại Hồ vẫn cứ đi qua đi lại, nhưng Thẩm Thận Nguyên liền cảm thấy, màn hình như bị đóng băng.
Một lúc lâu sau…
Đây là cảm nhận chủ quan của Thẩm Thận Nguyên, kỳ thực cũng chỉ khoảng 5-6 giây, khung chat mật đột nhiên nhảy lên.
[Mật]
Cự Linh Thần: Vỏ não của cậu lại hỏng rồi hả?
Cự Linh Thần: Là cậu cầu hôn trước đó! Cậu đang lừa kết hôn phải không? Là lừa kết hôn đúng không?
Cự Linh Thần: Cậu giỡn mặt tui hả, cậu cho là kinh nghiệm phu thê kiếm dễ lắm à?
Cự Linh Thần: Tui mang cậu đi luyện cấp lâu như vậy! Cậu hút cạn rồi liền muốn đi?!
Cự Linh Thần: Khôn kiết! (Cự Linh Thần chửi lạc đi, để tránh bị xử lý)
Cự Linh Thần: Tôi còn không chê cậu là nhân yêu, cậu lại dám nói đến ly hôn!
Cự Linh Thần: Cậu nói tôi xem nào!
…
Những chữ sau đó Thẩm Thận Nguyên không dám đọc nữa.
La Thiếu Thần lại đọc rất hứng thú: “Cậu đã cầu hôn thế nào vậy?”
Mắt và đầu của Thẩm Thận Nguyên cùng lúc đau. Tình hình hiện tại hẳn nên hình dung là loạn trong giặc ngoài? “Tôi không nhớ nữa, hình như là nói đùa.”
La Thiếu Thần nghiêng đầu nhìn cậu: “Hình như cậu còn chưa đùa với tôi như vậy?”
Thẩm Thận Nguyên cười khan: “Cũng không buồn cười đâu.”
“Tôi lại cảm thấy rất buồn cười.” La Thiếu Thần đứng dậy, “Không sớm nữa, thay quần áo đi ăn thôi.”
Thẩm Thận Nguyên chỉ mong như vậy, vội chèn một câu vào trong nộ hoả của Cự Linh Thần: Đi ăn cơm trước rồi chốc nói sau!
Khi ăn cơm từ nhu cầu thăng hoa thành hưởng thụ, ăn cái gì liền trở thành một câu hỏi khó, đặc biệt là khi số người đối mặt với câu hỏi khó này vượt quá 1 người, độ khó của câu hỏi khó liền tăng lên gấp nhiều lần.
Thẩm Thận Nguyên đề nghị ăn đồ nướng, La Thiếu Thần phủ quyết.
Thẩm Thận Nguyên đề nghị ăn lẩu, La Thiếu Thần phủ quyết.
La Thiếu Thần đề nghị ăn đồ chay, Thẩm Thận Nguyên phủ quyết.
…
Khi hai người họ còn đang trong quá trình đề nghị và phủ quyết thì điện thoại mời khách của Cao Cần liền gọi đến.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Tôi có thể mang thêm một người nữa không?”
“La Thiếu?” Cao Cần ngẫm nghĩ một lúc nói: “Hai người một trước một sau đi vào.”
“Í?”
Từ lúc nhận điện thoại đến lúc đến nơi, Thẩm Thận Nguyên một mực suy nghĩ về câu nói đó. Trước khi xuống xe cậu hỏi La Thiếu Thần: “Chúng ta từ nay về sau có phải sẽ đều phải như thế này không?”
“Cái gì?”
“Một trước một sau xuất hiện tại nơi nào đó, tránh tai mắt quần chúng. Hoặc là, gây scandal với người khác, tránh tai mắt quần chúng.”
La Thiếu Thần thấy cậu chau mày mãi, vươn tay nắm lấy tay cậu nói: “Bọn họ không nắm bắt được bằng chứng thiết thực, chỉ có thể đưa ra những lời vô căn cứ, không cần phải lo lắng. Cậu chỉ cần là cậu là được.”
Thẩm Thận Nguyên lắc đầu nói: “Không thể như thế được.”
La Thiếu Thần nghi hoặc nhìn cậu.
Thẩm Thận Nguyên bật ngón tay nói: “Trước tiên, lắp mấy camera trước cửa nhà anh và nhà tôi, lúc nào cũng quan sát động tĩnh bên ngoài. Đáng tiếc nhà tôi chỉ có một cầu thang, một cửa ra vào, trốn chạy không tiện. Mỗi lần ra ngoài trên xe nhất định phải chuẩn bị ba bộ quần áo dễ thay đổi. Đúng rồi, nghe nói hiện tại có loại mặt nạ có thể giả trang thành người
khác, chúng ta tốt nhất là mua mấy cái, nói không chừng có lúc dùng đến.”
La Thiếu Thần thấy Thẩm Thận Nguyên càng nói càng hưng phấn, mặt gần như phát sáng, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Không bằng tìm pháp sư chuyển linh hồn cậu vào người chó con, tôi có thể quang minh chính đại ôm cậu.”
Thẩm Thận Nguyên túm lấy La Thiếu Thần đang định xuống xe, hỏi: “Lâm Lâm thế nào rồi?”
“Tiến triển tốt, Khải Trạch ngày nào cũng đưa cô bé đi học, mỗi tuần đều có một ngày hai bố con chơi đùa, Học Mẫn nói cô bé đã bắt đầu nói chuyện rồi.”
Thẩm Thận Nguyên thở dài nói: “Thật muốn tận mắt nhìn thấy cô bé.” Sau khi trải qua hoán đổi linh hồn, cậu đã có tình cảm đặc biệt với La Lâm Lâm, loại tình cảm này vừa không phải sự yêu chiều của trưởng bối đối với vãn bối, cũng không phải sự thương tiếc của người trưởng thành đối với đứa trẻ nhỏ, mà là một sự cảm thông do đã giao tiếp bằng tinh thần. Cho dù bọn họ chưa từng chính thức gặp mặt nhau, cũng chưa từng có bất cứ cuộc trò chuyện hoặc tiếp xúc ánh mắt nào, nhưng cậu cảm thấy mình đã đi vào trái tim của La Lâm Lâm, thông qua đôi mắt của cô bé mà quan sát thế giới này, thông qua trái tim cô bé mà cảm nhận hết thảy mọi thứ xung quanh, với cùng một thân phận. đương nhiên, cảm giác này là đơn phương, La Lâm Lâm hoàn toàn không nảy sinh cộng hưởng, đây chính là lý do tại sao cho đến giờ cậu vẫn chưa từng đến La gia thăm La Lâm Lâm, vì không có lập trường.
La Thiếu Thần ôm lấy cổ cậu, khẽ cười nói: “Sẽ có cơ hội thôi.”
Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi: “Anh định đưa tôi về nhà à?”
La Thiếu Thần nói: “Đợi thời cơ đến.”
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy câu nói này của anh dường như có ý gì khác, vội nói: “Tôi chỉ cần đến với thân phận người qua đường A là được rồi.” Cậu hoàn toàn không muốn La Thiếu Thần hiểu nhầm mình mượn cơ hội này bức anh ta tỏ rõ thái độ.
La Thiếu Thần nói: “Đại trạch La gia không phải Viện bảo tàng, người qua đường A không vào được đâu.”
“Hơ… Bạn bè bình thường là được.”
La Thiếu Thần nói: “Tôi sẽ không mang bạn bè bình thường về La gia.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Tại sao cậu cảm thấy hiện tại dường như không phải cậu đang bức La Thiếu Thần tỏ rõ thái độ mà càng giống như La Thiếu đang bức bách cậu tỏ rõ thái độ nhỉ?
“Cậu vào trước đi, tôi đem bàn chài ra lau xe một chút, chốc nữa sẽ vào.”
“Trời lạnh, đừng lau quá lâu.” Thẩm Thận Nguyên nhắc nhở.
“Nhiều nhất là một phút thôi.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Vậy căn bản chính là quá trình mang bàn chải ra rồi lại nhét trở về rồi?
Nơi Cao Cần hẹn là Cẩm Viên, tầng 1 đến tầng 3 là nhà hàng, tầng 4 đến tầng 5 là quán bar.
Thẩm Thận Nguyên tiến vào phòng bao mà Cao Cần đặt, là một phòng bao chứa được nhiều nhất 6 người, người phục vụ thấy cậu tiến vào, lập tức mang thức ăn đã đặt lên: một đĩa cơm chiên Dương Châu, một bát canh nấm hương.
Người phục vụ lịch sự cúi người nói: “Đồ ăn của ngài đã lên đủ.”
“…” Thẩm Thận Nguyên “Cảm ơn.”
Tuy rằng chỉ là một đĩa cơm chiên và một bát canh, nhưng đồ nhà hàng lớn làm ra, mùi vị vẫn rất cao cấp.
Thẩm Thận Nguyên vừa ăn vừa uống, đợi ăn xong cơm vẫn chưa thấy La Thiếu Thần lên, không khỏi cảm thấy sốt ruột, mang điện thoại ra định gọi lại vừa khéo Cao Cần gọi qua.
“Cậu đang ở đâu đấy?” Cao Cần hỏi.
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Nhà hàng, không phải anh bảo tôi lên sao?”
Cao Cần nói: “Nhà hàng nào?”
“Cẩm Viên mà.” Thẩm Thận Nguyên cảm thấy Cao Cần rất không bình thường, cứ như bị bệnh đãng trí.
“Trùng hợp vậy, tôi và giám đốc Mã cũng đang ở Cẩm Vien, tầng 6, phòng bao Hồng Mai, cậu đi lên đi.”
“Hả?”