Bỏ lại bãi chiến trường tan tành, Thiên nắm lấy bàn tay Diễm nhẹ bước đi về.
Cảm thấy nhiệt độ ấm áp từ bàn tay đó truyền đến, con tim diễm không thể dừng nổi được nhịp đập dữ dội, trong lòng ngọt ngào như mật, mắt to ướt át không ngừng đưa tới trộm nhìn tới nam nhân đó, diễm bẽn lẽn đứng bên hắn.....vui vẻ cảm nhận sự bảo bọc này....vui vẻ cùng hắn dạo bước và cùng tiến về 1 nơi, cùng chung 1 bước đi, cùng chung 1 ước nguyện...tại nơi đó
1 nơi mà chưa bao giờ cô mơ ước tới nó nhiều đến vậy
Thiên đường...
Là Thiên đường tình yêu trong tim cô
Người đời ai cũng tôn vinh tình yêu trở thành 1 loại tình cảm vĩnh hằng và thiêng liêng nhất..
Bây giờ...
Diễm chính là người cảm nhận được điều đó mặn mà nhất, nồng thắm nhất....
Thế giới này đều ước mơ giống như cô, có được loại tình yêu sông cạn đá mòn như cô, có được 1 nam nhân sắt đá nhưng thắm thiết yêu thương cô, hi sinh cho cô....họ nào có biết đâu..
Điều đó diễm là người hiểu hết....cô hiểu chứ....cô hiểu được tất cả....cô cảm nhận được tất cả...và cô hạnh phúc...
Hạnh phúc hơn bất kỳ ai trong thế gian này....vì người đàn ông này....cô hứa,..cô sẽ không bao giờ để hắn bị tổn thương...dù hi sinh thế nào cũng được...dù mất mát thế nào cũng được...
Nhẹ lê bước trên con đường ngắn ngủi....diễm chỉ muốn đoạn đường này thật dài....thật...thật dài....để cô được nắm bàn tay ấm áp đó thêm chút....để cô được cùng bước đi bên hắn thêm chút....và để cô cảm nhận được loại sát khí lạnh băng trên người hắn thêm chút
Đây là cảm giác lạnh lẽo....lạnh lẽo tới từ da thịt, nhưng lại vô cùng ấm áp tới trái tim...đó là biểu hiện cho sự che chở không điều kiện, sự bảo bọc không điều kiện.....và...1 tình yêu trường cửu vĩnh tồn, đáng trân trọng nhất trên thế gian....với bất kỳ ai...với bất kỳ sinh linh nào....và với con tim bé nhỏ của cô...
Sát khí trên người Thiên giảm dần đi....đến khi con đường từ biệt thự cho đến chỗ để xe thì hắn đã trở về trạng thái bình thường nhất....
Hắn
Vẫn bình thản, vẫn thong dong, vẫn tùy tiện và vẫn ấm áp như vậy giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra....
Khẽ xiết chặt lấy bàn tay mềm mại của diễm, Thiên ấm áp nói
"Anh phế thằng mất dạy đó....và cả cha em nữa....tại dám dỗ của mẹ em....em...." giọng Thiên chưa nói xong thì đã bị diễm ngăn lại
"Em không trách anh....không 1 chút nào....thằng lỗi nó đáng bị như thế....còn ông ta...ông ta cũng không còn là cha em nữa...."
"Em không cần dối lòng mình....anh hiểu cảm giác cô độc khi bên mình không có lấy 1 thân nhân...." giọng Thiên chứa chan xúc cảm cô đơn và bi thương
"Em hận 2 người đó....nếu là thằng mất dạy đó....có thể là đúng....nhưng còn cha em....dù thế nào thì cũng là người thân duy nhất của em....nếu có thì em sẽ hận....nhưng không có nữa rồi...em sẽ buồn..giữa mất và được....đối với 1 con người bình thường như chúng ta....sẽ là cảm giác vô cùng mâu thuẫn và khó lựa chọn..."
Lời nói Thiên vừa dứt, diễm cũng trầm ngâm và xúc động, tựa như minh chứng cho lời nói của hắn là đúng
Không sai....
Con người mà....là con người thì còn tình cảm....còn tình cảm thì còn nghĩa hiếu đạo....mà có những thứ đó
Con người sẽ không bao giờ thoát ra khỏi được những ràng buộc từ các mối quan hệ xung quanh
Và loại ràng buộc này, chính là điểm yếu lớn nhất của con người...là yếu nhất...nhất trong tất cả mọi nhược điểm
Cho nên tổ sư vô tình phái chính là phát hiện ra điều này mà sáng chế ra công pháp "vô tình tuyệt Thiên kinh" gần với Thiên đạo nhất
Thiên đạo vô tình....cho nên kẻ vô tình sẽ gần với đạo nhất. Có điều, sau khi đời tổ sư này quy tiên thất bại trong tu đạo, vô tình phái sau này đã dùng 1 phương thức cực đoan nhất để luyện thành "vô tình kinh" đó là sát hại hết người thân quanh mình để đưa tâm cảnh trở về tuyệt tình, 1 trạng thái tối hoàn mỹ nhất
Và đó, cũng là 1 bí mật rợn người mà Thiên không dám nói với diễm....nhưng bây giờ...hắn không thể không nói....tại vì nó có liên quan tới người mẹ quá cố của cô....
Ngồi vào xe, diễm vẫn ôm chặt lấy hắn như 1 người vợ hiền nhất mực yêu chồng
"Anh nói không sai....nhưng anh làm cũng không sai....em không hận anh....không trách anh...."
"Đến cuối cùng, anh vẫn nhịn được để không sát hại 2 người đó...không trở thành kẻ thù giết cha của em....đó đã là 1 sự hi sinh rất lớn rồi...em..." nói tới đây cặp mắt diễm long lanh chứa chan sự nhiệt thành và tình yêu nóng cháy nhìn Thiên.
Quả thật, cô vô cùng lo sợ khi Thiên giết 2 người đó...yêu và sống cùng 1 người đã giết cha mình, đó sẽ là 1 chuyện rất là khó chấp nhận, và dù cô có yêu hắn bao nhiêu, dù hắn vì cô mà làm bao nhiêu chuyện thì đây cũng vẫn là 1 khúc mắc vĩnh viễn trong lòng cô, là 1 vết mờ trên tấm giương trong suốt, là 1 vết rách trên bức tranh hoàn hảo
Cả Tình yêu lẫn