"Không....ta cũng không phải là danh môn chánh phái....ngược lại....ta cũng chính là 1 yêu nhân" nói xong Thiên buông lỏng 1 chút yêu đạo trên người
Khí tức trên người hắn lập tức tràn ra ngoài mạnh mẽ kinh người, hơi thở hoang dã, tự nhiên và lực áp như bài sơn đảo hải dồn ép tới
Ngay cả ma khuyển và bà familiar cũng suýt chút là bị ép thành thịt bánh
Khi mà Thiên thu lại 1 chút hơi thở, con chó kia đã "bịch" 1 cái nằm sải lai ra đất cái mõm chó há hốc, lưỡi dài cũng lệch qua bên
Sợ hãi nhất là bà familiar, bản thể của bà cứng rắn cỡ nào bà rất rõ, đến cả "diệt Thiên hồ" mài mòn cả ngàn năm cũng không chút sứt mẻ, vậy mà không ngờ chỉ 1 chút hơi tức trên người Thiên phả ra đã làm chất xương của bà muốn rạn nứt....đây...quả thật là quá kinh khủng....
Trợn tròn 2 mắt, bà familiar thở hổn hển bất ngờ nhìn lên vị chủ nhân mới nhận của mình, trong lòng vô cùng nghi vấn lai lịch, thân phận và cả thực lực chân chính của hắn....bà cũng rất thấy may mắn...may mắn vì hắn không phải kẻ thù của mình....lại càng may mắn hơn khi đã được nhận hắn làm chủ
Bẩm sinh bà cũng không có cái gì ngạo khí hay cường giả chi tâm....lại càng không hề phản cảm với việc nhận chủ,...từ khi sinh ra tới giờ...mơ ước duy nhất của bà chỉ là được sinh sống 1 cách bình thường nhất, bình an và chậm rãi....chỉ bấy nhiêu đó thôi
Ngày hôm nay, dù là vẫn sợ hãi với Thiên ...nhưng bà cảm nhận được người có thể cho bà 2 chữ "bình an" mà mình mong ước bấy lâu....không có ai khác ngoài hắn
"Thì...thì ra chủ nhân cũng là yêu nhân..."
"Uh..." Thiên khẽ đưa tay lên, cây ma trượng xấu xí trên tay bà familiar liền rơi vào tay hắn
Khẽ chấn nhẹ quải trượng, lớp vỏ bọc đã tróc bong ra để lộ ra 1 khúc xương mầu vàng lớn cỡ cổ chân, 2 đầu tòe ra, bề ngoài còn rải đầy những hoa văn mầu xanh nước biển....mắt Thiên ánh lên tia ngạc nhiên, hắn sờ qua từng đoàn hoa văn, mắt khẽ nhắm lại...."
Trên thân xương phả ra hơi tức quen thuộc mà hắn đã từng gặp, hắn giật mình nói:
"Xương kim ô điểu..."
"Hả..." ngay cả bà familiar cũng há hốc mồm ngạc nhiên
nhưng ngay sau đó lại chuyển sang tê dại tại vì...
"Huyết thanh long..."
Sau đó lại chuyển sang mất luôn khả năng tư duy
"Hoa văn huyền quy"
"Quả thật là bảo vật....đám tiên nhân ngu ngốc đó, không ngờ lại vứt bỏ nó....quả thật là ngu xuẩn"
Lời mà Thiên nói ra khiến bà hiểu được bản thể của mình nghịch Thiên và quý giá đến cỡ nào
Nhưng cũng đồng thời, bà cũng hơi sợ hãi và tò mò vị chủ nhân của mình...liệu có tham lam bảo vật hay không
"Chủ...chủ nhân...ta...bản thể của ta..."
"Bản thể của ngươi lai lịch tuyệt đối không nhỏ....1 khúc xương, lại ẩn chứa dư tích của 3 đại hồng hoang mãnh thú mạnh nhất....chuyện này...tất có nguyên nhân"
"Dạ..."
"Còn nữa....ngươi không biết cách vận dụng những kho báu có sẵn này...việc ngươi lấy bản thể ngụy trang thành pháp trượng lại càng là sai lầm lớn nhất, thực lực của ngươi yếu ớt cũng vì đó mà ra"
"Chủ nhân...vậy phải làm sao..."
.....
"Ngươi rất đặc biệt...sinh mạng thì dính liền với bản thể, nhưng linh hồn lại bị tách ra bên ngoài...bao lâu ngươi tu luyện, cũng không hề tu vào bản thể mà lại luyện ra 1 pháp thân thứ 2....không có bản thể làm giá đỡ....ngươi đã mất đi rất nhiều thứ"
Lời nói của Thiên rơi vào tai familiar giống như sét đánh ngang trời
Trước giờ bà tu luyện quả thật không luyện vào bản thể, mà chỉ biết bị động hấp thu...hấp thu tử vong khí,..hấp tà lực...hấp tiên khí...hấp luôn cả yêu khí và ma khí....nhưng bà lại chỉ dám lén lén lút lút hấp 1 chút rồi lại sợ hãi trốn đi....căn bản không hề luyện hóa. kết quả là chỉ tu luyện cho linh tính của mình, và đến bây giờ lại luyện thành 1 pháp thân khác.
Vì đó mà bà phải ngụy trang cho chính bản thể của mình thành pháp trượng cầm tay, đúng là 1 yêu vật hi hữu nhất trên thế gian
Nói xong, Thiên bắn 1 tia thần thức vào đầu bà
"Ah....đây...đại hải huyền quy thuẫn"
"Uhm...đó là đại thần thông từ hoa văn trên bản thể ngươi...là thứ thuộc về ngươi...."
"Xương kim ô thuộc tính hỏa, còn huyền quy lại thuộc tính thủy, 2 thứ này ngược lại có thể đồng luyện, nhưng thanh long lại chứa long lực rất cuồng bạo dễ phá vỡ quá trình Thủy - hỏa giao hợp trong nó....cho nên...."
"Chủ nhân....xin ngài cứ tự ý hành sự....ta không