Phòng bệnh tĩnh lặng, trời thì sắp sáng, nhưng Quách Khiếu Nam vẫn không hề chợp mắt.
Hắn cứ đứng bên cạnh cửa sổ, đưa ánh mắt thâm trầm, mang nhiều ưu tư dõi về hướng xa xăm.
Lúc này, Diệp An Băng khẽ giật mình thức giấc.
Theo quán tính tự nhiên, cô lại đưa mắt nhìn dáo dát xung quanh, đến khi nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông ấy, liền khẽ gọi:
"Khiếu Nam..."
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô gái, Quách Khiếu Nam mới quay lưng đi về phía giường ngủ, nắm tay cô, dịu dàng hỏi:
"Sao lại dậy rồi?"
"Em ngủ không được, tại da thịt cứ rít rít khó chịu làm sao ấy."
"Còn anh, có phải đang để tâm tới những gì ba em vừa nói nên mới ngủ không được? Nếu là vì chuyện đó thì anh đừng lo nữa, dù thế nào em cũng không để anh phải gánh lấy ủy khuất.
Vả lại, em tin ba em sẽ hiểu chuyện mà cư xử đúng mực."
Quách Khiếu Nam hơi cười nhẹ, hắn xoa đầu cô như vỗ về, rồi mới nói:
"Anh không bận tâm chuyện đó, mà chỉ có một số vướng mắc nghĩ mãi cũng không thông nên cứ trằn trọc."
"Vướng mắc gì? Hay anh nói với em đi, chứ giữ mãi trong lòng cũng không giải quyết được."
Hắn vẫn nâng niu, xoa xoa dịu dàng bàn tay của người con gái ấy.
Ngẫm nghĩ rất lâu, mới nói:
"Vướng mắc của anh là em!"
Diệp An Băng giương ánh mắt hoang mang nhìn hắn, cô đang mong chờ lời nói tiếp theo.
"Anh không hiểu, tại sao em luôn bất chấp nguy hiểm chỉ để bảo vệ an toàn cho anh? Chúng ta quen biết, rồi yêu nhau đến nay chỉ mới hơn năm tháng, khoảng thời gian ngắn như vậy đã đủ để em yêu anh sâu nặng thế sao? Em không sợ bản thân vì anh mà phạm sai lầm phải hối hận?"
"Sao anh cứ nhắc đi nhắc lại một vấn đề này mãi vậy? Chẳng lẽ chỉ toàn tâm toàn ý yêu thương một người mà lại khó tin đến thế?"
Diệp An Băng bày tỏ rất rõ thái độ không vui.
Mỗi câu nói của cô dường như đều rất thất vọng, khiến Quách Khiếu Nam lại áy náy trong lòng.
Im lặng một lúc lâu, hắn đã quay mặt nhìn về hướng cửa sổ, bên ngoài vẫn là khung cảnh mờ mịt, mông lung, như lòng dạ hắn lúc này.
"Anh có câu chuyện khá buồn về hoàn cảnh của một người bạn, anh muốn lắng nghe cảm nhận của em."
"Anh kể đi, em sẽ giúp anh tháo gở nỗi lòng nan giải."
Hắn cong môi hơi cười, rồi từ từ bày tỏ:
"Vào ngày sinh nhật năm mười tuổi, có một đứa trẻ tận mắt chứng kiến ba mẹ mình bị giết hại.
Tiếp đến là cuộc sống đầu đường xó chợ, vì tài sản bị chiếm đoạt, người thân thì không ai nhìn ngó.
Năm năm bôn ba, dầm mưa dãi nắng, trong một lần suýt nữa bị đánh chết vì ăn trộm bánh bao, nó may mắn được một người đàn ông tốt bụng giúp đỡ, cưu mang.
Từ đó, cuộc sống của đứa trẻ đó được lật sang trang mới.
Nó nhận người cứu mạng mình làm ba, ông ta dạy nó học hỏi rất nhiều thứ để trở thành một người đàn ông bản lĩnh."
"Năm năm sau, ông ấy đột ngột qua đời trong một phi vụ làm ăn lớn.
Đứa trẻ ấy lần nữa mất đi người thân, nó chìm vào bóng tối của thù hận.
Những lúc nhớ tới hình ảnh ba mẹ mình bị sát hại, nó lại uất hận khốn cùng.
Nung nấu quyết tâm trả thù, vậy mà giữa đường lại xảy ra biến cố.
Mọi kế hoạch bị thay đổi, vì lúc đó trái tim của nó được sưởi ấm bởi tình yêu của một cô gái."
Quách Khiếu Nam rất buồn khi kể ra câu chuyện ấy.
Diệp An Băng cũng lắng nghe và cảm nhận sâu sắc từng chi tiết.
Đâu đó cô cảm thấy chút phức tạp, khổ tâm trong giọng nói của người đàn ông, nhưng nghĩ thế nào cũng không thể chạm sâu vào câu chuyện ấy và hiểu rõ một cách trọn vẹn hơn.
"Hóa ra trên đời này, những người mất mẹ từ nhỏ như em vẫn không phải là kẻ đáng thương nhất.
So với hoàn cảnh của cậu bạn đó, em chỉ là một phần nhỏ trong muôn vàn mất mác và nỗi đau giống anh ta chịu đựng."
Lúc này, hắn đã mỉm cười, quay lại nhìn cô gái, rồi ôn nhu tiếp lời:
"Suy cho cùng thì đó cũng là những chuyện đã qua.
Anh chỉ muốn hỏi dùm người bạn của mình rằng, nếu là em trong