Sau nụ hôn câu dẫn, Quách Khiếu Nam vẫn giữ tâm tình cứng rắn, dù có đứng trước cửa ải mỹ nhân mang thân hình nóng bỏng.
Kết quả cuối cùng vào phút quyết định có động thân hay không, thì Diệp An Băng phải vào phòng tắm thay váy ngủ, sau đó là trở về giường nằm trong vòng tay âu yếm của người đàn ông.
Cả hai quyết định trong sáng tới giây phút mấu chốt cuối cùng.
Nói ôm nhau ngủ, là chỉ ôm nhau ngủ đúng như giao kèo.
Lúc bấy giờ, hầu như trong phòng chỉ còn lại ánh đèn ngủ mờ nhạt.
Trong khi Quách Khiếu Nam đã nhắm mắt tưởng chừng như ngủ, thì Diệp An Băng vẫn đang có điều vướng mắc trong lòng, khiến đại não không chịu nghỉ ngơi.
Cô nghĩ rất nhiều, rất nhiều, về những lần mình chủ động bật đèn xanh, nhưng hắn căn bản đều tránh né.
Nếu là một cô gái ngây thơ sẽ chẳng để tâm tới chuyện này, nhưng Diệp An Băng là một người nhạy cảm.
Quan điểm của cô là yêu thương thật lòng sẽ nảy sinh [email protected] muốn thể xác, để tạo điểm nhấn giúp tình cảm mặn nồng.
Tuy thô, nhưng là thật.
Nếu là cô, đã xác định là mối quan hệ có tương lai thì chắc chắn sẽ cởi mở.
Nhưng Quách Khiếu Nam thì lại...
"Khiếu Nam, có phải anh không yêu em?"
Qua bao giây phút thẩn thơ suy nghĩ, đắn đo rồi tự hỏi, nhưng câu hỏi đó lại thốt ra thành tiếng giữa không gian yên tĩnh khiến cô tự giật mình.
Sợ đối phương nghe thấy, cô bẽn lẽn vươn mặt ra khỏi ngực người đàn ông để quan sát xem hắn có thức giấc hay không.
Cho tới khi thấy nét mặt ấy vẫn an yên không chút phản ứng nào, cô mới nhẹ lòng rời mắt.
Nhưng sau đó lại tự mình thở dài với nét mặt đượm buồn.
Quen biết rồi yêu nhau tới nay cũng hơn năm tháng, nhưng cô vẫn chưa thể hiểu rõ người đàn ông của mình.
Tâm tư hắn thề nào, cô cũng không thể đoán ra.
Ngoại trừ những lúc đối mặt với cô ra, hắn vẫn thường đứng trầm tư một mình, đó chính là điều luôn khiến Diệp An Băng không thể an tâm.
Cô sợ, sợ một ngày sẽ lạc mất người đàn ông này...
Suy nghĩ một hồi, Diệp An Băng cũng ngủ thiếp đi.
Lúc đã nghe hơi thở đều đặn của cô gái, Quách Khiếu Nam mới từ từ mở mắt.
Thật ra, hắn chưa từng ngủ.
Câu hỏi của cô, hắn cũng nghe rất rõ, chỉ là không muốn đối mặt.
Hướng mắt nhìn xuống cô gái đang yên ổn nằm ngủ trong lòng mình, hắn đưa tay vuốt v e nhẹ nhàng làn tóc suôn mượt trên đỉnh đầu cô gái tựa hồ như đang dỗ dành.
Hắn biết cô luôn cảm thấy không an toàn trong mối quan hệ tình cảm này.
Cô yêu hắn nhiều như thế nào, hắn hiểu rõ từng chút, nhưng có những lời không chỉ nên nói suôn bằng miệng.
Cũng có những lúc không dễ dàng để thốt ra một lời nói làm đối phương vui lòng nhất thời, rồi mai sau cũng chính những câu nói giả dối ấy lại là con dao khiến trái tim họ rỉ máu.
......................
Sáng hôm sau, vẫn là một ngày đẹp trời giữa mùa thu trời xanh mây trắng.
Tiếng chim hót véo von trên ngọn cây, âm thanh lá vàng úa rơi xào xạc dưới sân.
Trong phòng ngủ, Diệp An Băng vừa cựa mình thức giấc sau một đêm dài say giấc mộng đẹp.
Theo như nhận định trước lúc não nghỉ ngơi thì bên cạnh cô phải có một người, nhưng lúc này cô lại chẳng chạm vào được ai sau nhiều lần quơ tay tìm kiếm.
Hai hàng lông mày thanh mảnh nhíu lại, mi tâm mở rộng, Diệp An Băng vội ngồi dậy khi không nhìn thấy Quách Khiếu Nam đâu.
Sau ba giây, cô tự trấn an mình bằng suy nghĩ hắn chỉ đang ở dưới bếp hay phòng khách như mọi ngày, rồi tự nhiên rời khỏi giường ngủ.
Mười lăm phút sau, Diệp An Băng đã có mặt trong phòng khách, nhưng lúc này cô chỉ thấy ba mình đang ngồi đọc báo, còn Quách Khiếu Nam thì chẳng thấy bóng dáng đâu, nên lại tự vào bếp tìm kiếm.
Tới khi quay trở ra phòng khách, sắc mặt của cô càng trở nên khó coi, và lông mày vẫn nhíu chặt.
"Ba