"Tại sao lại thất hứa?"
Câu hỏi của Quách Khiếu Nam chính là trọng tâm của vấn đề, nhưng đối phương không hề xem nặng, mà vẫn tuyệt nhiên thờ ơ hỏi:
"Anh hứa với em chuyện gì?"
"Quách Khiếu Lâm, anh đừng để tôi mất hết kiên nhẫn."
"Nào, đã bảo rồi là không được nổi nóng.
Lại lên cơn đau tim bây giờ."
"Vậy anh nói vào trọng tâm đi, hay sợ nên không dám thẳng thắn một lần?"
Thái độ nhạo báng của hắn, khiến Quách Khiếu Lâm sa sút tâm tình ngạo mạn của mình, sắc mặt cũng lạnh đi vài phần.
"Anh vẫn luôn thắc mắc rằng, tại sao vì một đứa con gái mà mày lại bỏ quên mối thù năm xưa? Ba của cô ta là kẻ thù giết ba mẹ chúng ta, mày lại đi yêu con gái của kẻ thù, rồi quay về đây khuyên anh nên quên đi thù hận."
"Quách Khiếu Nam, não của mày bị đàn bà ăn mòn rồi à?"
Quách Khiếu Nam từng quay trở về tìm Quách Khiếu Lâm?
Phải, cái ngày hắn âm thầm rời khỏi Diệp An Băng, chính là để quay về tìm người anh song sinh của mình, khuyên nhủ anh ta quên đi thù hận.
Kẻ ác rồi sẽ bị trừng phạt, luật đời có vay ắt sẽ phải trả, cứ oan oan tương báo thì biết bao giờ mới dứt?
Nhưng người cố chấp như Quách Khiếu Lâm làm sao có thể thỏa hiệp một cách dễ dàng? Ngày gặp mặt không thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình.
Quách Khiếu Nam bị đánh, thậm chí suýt nữa mất mạng vì Quách Khiếu Lâm nổi nóng, khi biết được sự thật hắn đem lòng yêu thương con gái của kẻ thù.
Lúc đó, hắn quả quyết buông bỏ thù hận, một lòng một dạ muốn cùng Diệp An Băng xây dựng tương lai, thậm chí thẳng thừng tuyên bố sẽ sẵn sàng đối đầu nếu anh dám tìm Diệp Ức trả thù.
Suy cho cùng, anh ta cũng chỉ còn mỗi mình Quách Khiếu Nam là người thân ruột thịt, nên đành phải chơi trò lạt mềm buột chặt.
Trước mặt thì hứa hẹn sẽ dừng lại việc trả thù để Diệp Ức tự gánh lấy quả báo.
Nhưng đợi tới khi Quách Khiếu Nam chuẩn bị quay về bên cạnh Diệp An Băng, thì Quách Khiếu Lâm lại dùng kế giữ chân hắn.
Hai ngày liên tục bị chuốc say, cộng thêm tác dụng của thuốc an thần, đến khi hắn quay trở về thì mọi chuyện đã quá muộn màng.
Giá như hắn thành thật nói rõ ràng mọi chuyện với người con gái ấy ngay từ đầu, thì tiếc nuối đã không xảy ra, máu không đổ sẽ không có chia ly.
"Lẽ ra hôm đó tôi không nên tin lời anh, càng không nên vì những câu nói tình nghĩa của anh mà nán lại thêm một ngày."
Im lặng thật lâu, cứ tưởng hắn đã thông suốt, nhưng nào ngờ vẫn cho rằng người làm anh như anh ta quá mức tồi tệ, khiến tâm tình Quách Khiếu Lâm càng thêm cáu kỉnh.
Nhưng nghĩ lại thì mọi chuyện cũng đã qua, vì không muốn anh em bất hòa, nên Quách Khiếu Lâm vẫn giữ thái độ ôn nhu mà nói:
"Anh biết em tiếc nuối cô gái đó, cũng giận anh khi cố tình tạo dựng hiện trường để mọi người cho rằng chính em là người sát hại Diệp Ức.
Quan trọng là khiến cô ta căm hận em, nhưng anh càng không ngờ rằng người phụ nữ đó lại tuyệt tình nổ súng muốn tước đi mạng sống của Quách Khiếu Nam, người đàn ông yêu thương cô ta hơn tất cả."
"Lúc người của anh tìm gặp em trên sân thượng tại tòa nhà đó, Diệp An Băng đã sớm rời đi.
Cô ta căn bản không hề hối hận một chút nào khi chính tay gi3t chết em đâu Nam à."
"Đáng giận hơn, là lúc ra tay với em xong, ả ta thản nhiên lấy xe ra ngoài uống rượu, trước đó còn gọi cho lão Tam, đàn em cũ của Diệp Ức đến dọn xác thay cô ta."
"Cũng may, anh có đề phòng từ sớm mới cho người bám theo em,