Dù trước đó tranh cãi thế nào thì kết quả vẫn không hề thay đổi khác với ý muốn của người đàn ông.
Quách Khiếu Nam đã dành hẳn hai tiếng đồng hồ để đưa Diệp An Băng đến trung tâm mua sắm lớn nhất Giang Thành.
Hắn đích thân chọn lựa rất rất nhiều quần áo, đầm váy, kể cả là nội y cũng không bỏ qua.
Đến khi chọn xong trên chục bộ, hắn lại chọn ra một chiếc váy thuộc phong cách tiểu thư, vừa thanh lịch, trẻ trung lại còn năng động để đưa cho cô.
"Vào trong thay chiếc váy đang mặc trên người ra."
Ban đầu, Diệp An Băng cứ tưởng người đàn ông này đang mua quần áo cho bạn gái.
Cho tới khi hắn đưa chiếc váy đó đến trước mặt mình thì cô mới ngỡ ngàng, nhưng qua ba giây sau lại kiêu kì mà hỏi:
"Định nhờ tôi thử đồ thay bạn gái anh à? Xem ra tôi đâu chỉ đơn giản là một người vệ sĩ? Thế thì phải tăng thêm tiền lương."
Nghe cô nói xong, mà hắn ta không thể giấu đi nụ cười trào phúng:
"Khiến em thất vọng rồi, vì đồ này tôi mua cho em."
Câu trả lời của hắn là một gáo nước lạnh khiến Diệp An Băng đơ ra, thế mà vẫn cứ tỏ ra không bị lay động.
"Tôi đâu có thích mặc mấy thứ sến súa này.
Anh đừng bày trò để tôi mắc nợ anh nhiều hơn.
Bà đây tuy đẹp nhưng không có ngu."
Hiếm khi được thấy Diệp An Băng ôn hòa hơn một chút thế này, nên là người đàn ông ấy không thể giấu đi sự hưng phấn trong lòng.
"Cái này miễn phí.
Dù em có không thích thì cũng phải mặc, đây là mệnh lệnh của chủ nợ."
Để tránh mất thời gian, và đỡ hao hơi phí sức, Diệp An Băng đã nhận lấy chiếc váy rồi bước vào phòng thay đồ.
Không lâu sau, cô quay trở ra với dáng vẻ của một nàng tiểu thư xinh đẹp, đơn thuần mà lại thanh khiết, chỉ mỗi phong cách trang điểm là có đôi phần không hợp với quần áo trên người, cả mái tóc màu hồng rực rỡ cũng phá cách hơn hẳn.
Tuy bề ngoài Diệp An Băng tỏ ra không thích thú gì, nhưng ai biết được trong lòng cô đang phấn khích đến nhường nào.
Thật ra thì vẻ nổi loạn bề ngoài cũng chỉ là một vỏ bọc đầy gai mà cô cố tình tạo nên để tự bảo vệ bản thân.
Chứ con người, tính cách của cô thế nào thì Quách Khiếu Nam thừa sức hiểu rõ.
Hắn rất hài lòng khi thấy cô đoan trang, thục nữ như thế này, nên liền dành lời khen ngợi:
"Băng này mới là ánh nắng xinh đẹp nhất.
Từ giờ, đừng tự biến bản thân thành tảng băng di động nữa.
Trông em già hẳn ra so với độ tuổi 19 thanh xuân của mình đấy."
"Già hay trẻ, chắc liên quan tới anh."
Cô bĩu môi, hắn thì vẫn cười, rồi bất ngờ chủ động nắm tay cô gái:
"Đi thôi, đến một nơi nữa em sẽ trở về chính em của ngày trước."
Hắn vui vẻ nắm tay cô, cứ vậy mà kéo thẳng ra ngoài, mặc dù Diệp An Băng ra sức muốn thu tay về nhưng bất lực, vì hắn nắm quá chặt.
Mà chẳng lẽ chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà cô lại động thủ ngay tại nơi đông người thì cũng không hay, nên cứ để mặc cho hắn kéo ra tận xe.
Sau khi cả hai yên vị vào chỗ ngồi trong xe, hắn mới lên tiếng:
"Tới salon tóc MQ."
Dù không biết hắn đang có mục đích gì, nhưng Diệp An Băng vẫn làm theo.
Im lặng và lái xe tới nơi hắn yêu cầu.
Lúc vừa bước chân vào salon tóc MQ, cả hai liền được chào đón một cách trịnh trọng, đặc biệt là cả cái salon lớn hoành tráng như này mà chẳng có lấy một vị khách nào.
Vắng là phải, vì Quách tổng đã bao trọn ngày thì lấy đâu ra khách.
"Quách tổng! Rất hân hạnh vì được ngài đưa bạn gái