Rời khỏi bữa tiệc, Diệp An Băng liền lạnh lùng rút tay ra khỏi cánh tay của người đàn ông, kết thúc hành động thân mật của một cặp tình nhân.
Quách Khiếu Nam cũng chẳng lấy làm lạ, chỉ hỏi nhẹ một câu:
"Tiếp theo muốn đi đâu?"
"Đua xe."
Thờ ơ đáp xong, Diệp An Băng đã thẳng thừng cất bước đi trước.
Quách Khiếu Nam nhìn theo cô với ánh mắt rất phức tạp, rồi thì cũng lẽo đẽo theo sau.
Theo đúng như hành trình cô gái tự mình sắp xếp, cả hai đã về nhà lấy môtô phân khối lớn, sau đó lao tới đoạn đường đặc biệt dành riêng cho những tay đua xe hằng đêm.
Một mình cô một xe, trang phục chỉn chu, và người đàn ông ấy cũng như thế.
Ở vạch xuất phát, hai chiếc mô tô đắt tiền đã song song nhau.
Diệp An Băng kéo mũ bảo hiểm xuống, tay đeo găng tay chuyên dụng bắt đầu đề máy, rồ ga.
Bên cạnh, Quách Khiếu Nam cũng làm tương tự, tới khi cô gái phóng xe đi trước thì hắn ta mới đuổi theo phía sau.
Đêm khuya, gió lạnh thoảng qua, cũng không lạnh và mạnh bằng những cơn gió tạt vào đôi nam nữ đang phi như bay trên làn đường vắng lặng.
Diệp An Băng xé toạt cơn gió, để bản thân chìm vào tốc độ điên cuồng, như để thổi bay tất cả muộn phiền chất chứa sâu thẳm trong lòng.
Ban đầu, cô là người dẫn đường phía trước, chỉ còn vài cây số nữa là tới điểm dừng, phần thắng hầu như nắm gọn trong tay vì trước đó cô đã bỏ xa Quách Khiếu Nam một đoạn dài.
Vậy mà nào ngờ, đến phút chót hắn ta lại vượt qua cô như một cơn gió, cuối cùng Diệp An Băng vẫn là người đến sau.
Lúc ấy, Quách Khiếu Nam đã dựng xe bên tán cây cổ thụ trong vệ đường.
Tuy thua cuộc, nhưng cô không hề tỏ ra tức giận.
Cho xe về cạnh xe hắn ta, cô cởi mũ bảo hiểm, hơi lắc đầu để điều chỉnh lại mái tóc màu xanh dương dài mượt mà của mình.
Hình ảnh đó, vô tình thu hút ánh mắt người đàn ông vài giây.
"Tài cán nổi trội đấy.
Cơ mà, sau này không nên vượt mặt chủ nhân của mình như thế nữa.
Tôi sẽ không vui."
Quách Khiếu Nam cong môi cười nhạt:
"Đã bước vào đường đua thì ai cũng như ai thôi.
Cô không nên thẹn quá hóa giận chứ."
"Mồm mép giỏi lắm!"
Cô dành cho đối phương lời khen, sau đó mang ra hai lon bia trong túi áo.
Giữ cho mình một lon, phần còn lại đưa sang người bên cạnh.
Cứ thế, mỗi người một lon bia.
Mạnh ai nấy uống, để gió lạnh ghé qua hỏi thăm hồi lâu, Diệp An Băng mới cất lời:
"Cảm ơn anh!"
Lời nói nhẹ nhàng thốt ra từ cổ họng cô gái, khiến Quách Khiếu Nam khá bất ngờ, sâu trong ánh mắt đâu đó có chút phức tạp khó nói thành lời.
"Vì chuyện gì?"
"Chuyện vừa rồi đóng giả làm bạn trai của tôi.
Không ngờ, anh diễn giỏi thật.
Chỉ làm vệ sĩ thôi thì phí quá."
Lần đầu tiên thấy Diệp An Băng cởi mở, vô tình khơi gợi lòng tò mò của người đàn ông về tính cách người con gái này.
"Phụng mệnh hành sự thôi.
Không cần phải tỏ ra cảm kích như thế."
"Phép lịch sự thôi, anh đừng tưởng bở."
Diệp An Băng khẽ cười nhạt.
Sau khi uống xong ngụm bia, mới nghe người đàn ông ấy lên tiếng:
"Thoải mái hơn rồi đúng không?"
"Ừm! Không phải vì ghen ăn tức ở mà làm như vậy đâu.
Con người tôi ân oán rõ ràng, yêu hận càng không lẫn lộn."
"Cơ mà anh có thấy nét mặt tức tối trong bất lực của hai người họ lúc đó không? Trông có vẻ còn thê thảm hơn tôi vào một năm trước nhiều ấy chứ."
Cô tự nhiên mở lời, tới khi nhận ra bản thân đã nói quá nhiều, vì ngại quá nên đành uống thêm vài ngụm bia.
"Không nên vì một kẻ không ra gì mà tự thay đổi đến mức gò bó bản thân.
Cô không ghen ăn tức ở với họ, nhưng vì còn yêu nên mới hận."
Lời khuyên chân tình của Quách Khiếu Nam,