Tôi nhìn về hướng của giọng nói thì thấy Mộc Tử Thông và khuôn mặt quyến rũ của hắn, xuất hiện “duyên dáng yêu kiều” trước mắt chúng tôi.
Khi nhìn thấy tôi, đôi mắt hắn như phát sáng: "Em gái Nhã Hàm, chào em, không ngờ chúng ta gặp lại nhau sớm như vậy, quả là rất có duyên phận đó, đã vậy còn trong một cảnh tuyệt vời như vậy!”
Tôi thấy hắn giống một người bị bệnh thần kinh vậy. Trong một bệnh viện đầy mùi nước khử trùng mà hắn vẫn có thể liên tưởng đến chuyện duyên phận sao, hắn thậm chí còn nói rằng đây là một cảnh tuyệt vời nữa chứ, tôi cũng phải nể phục cái khả năng chịu đựng của hắn rôi.
Dường như những người có tâm thái lãng mạn thì bất cứ nơi nào họ đặt chân đến, ngay cả trong hố xí, họ đều có thể ngửi thấy mùi của hormone tình yêu được.
Tôi không muốn quan tâm đến hắn ta, dù sao thì Đường Kiêu vẫn đang nằm quan sát chúng tôi, hắn ta mà vẫn muốn nói điều gì đó ở đây thì với cái tính nóng nảy của cái người trên giường, phải mà anh không bị gì thì đã đánh nhau với hắn ta từ lâu rồi.
Vì vậy mà tôi giả vờ đi ra ngoài để lấy nước, thật ra thì tôi không cần dùng đến nước sôi vì trong phòng đã được trang bị đầy đủ cả rồi. Ngay cả máy nước nóng hay ti vi tủ lạnh đều có hết rồi thì tôi cần gì phải đi lấy nước nóng nữa.
Thế nhưng tên Mộc Tử Thông đó rất thích phá đám tôi, hắn nhìn bóng lưng của tôi và hét lên: “Máy nước nóng có ở trong phòng kìa, em gái Nhã Hàm, không cần vì tránh anh mà phải đi xa thế đâu, anh cũng không phải con sói xấu xa, anh sẽ không ăn thịt em đâu.
Lúc này thì thật là xấu hổ.
Tôi quay lại, nở một nụ cười rất không tự nhiên: “Tôi quên mất... ha ha, quên mất"
Anh ta liếc nhìn tôi một cách thú vị: “Em gái Nhã Hàm thực sự rất thú vị, các cô gái năm nay đều thịnh hành mốt ngáo tự nhiên, anh nghĩ em thuộc kiểu người ngốc nghếch và dễ thương, cậu nói phải thể không, chủ tịch Đường?”
Tôi ném đôi mắt thấp thỏm của mình về phía Đường Kiêu thì thấy anh ấy đang nhìn tôi, anh ấy đặt quả táo tôi vừa thái vào miệng và cắn một miếng rồi cười nhẹ: "Đúng là ngốc nghếch.”
Chà, tôi đang suy nghĩ về việc có nên bỏ một ít chất độc vào chai nước biển không.
Tôi còn chưa hết bực mình thì Mộc Tử Thông đã nói lại: “À, quả táo được cắt rất tốt, chắc chắn nó là kiệt tác của em gái Nhã Hàm rồi, tôi không biết là em có phiền khi cắt một quả cho tôi không, tôi đang khát nước đây." "Cô ấy có phiền đó.
Tôi còn chưa kịp nói thì Đường Kiêu đã giúp tôi chặn miệng hắn lại: “Người phụ nữ của tôi chỉ có thể cắt táo cho tôi, cắt cho cậu thì lãng phí quả, chưa kể, cô ấy không phải là người giúp việc, cậu nói cô ấy phục vụ thì phục vụ sao? Vậy thì tôi mất mặt cỡ nào.” “Đừng vậy chứ sếp Đường" Hắn tiếp tục tiếp cận anh ta với một nụ cười gian xảo: "Không thể nói như vậy được, cậu là người đã có gia đình rồi thì làm sao cậu vẫn có thể ngang bướng như vậy được?" “Tôi nói chứ cậu không thể một chân giấm lên hai chiếc thuyền được, lỡ như có gió to sóng lớn mà chiếc thuyền bị lật thì coi bộ cậu phải làm