“Anh... anh nói lại một lần nữa?"
Anh bình thản nhìn về phía tôi: "Kết quả chụp CT đã có, cô bị khối u trong não.
Lẽ ra tôi vẫn còn đang trưng ra cái biểu cảm ngây thơ đần độn, câu nói của anh chỉ vỏn vẹn vài chữ thôi nhưng lại rất kinh thiên động địa, nó đủ để khiến tôi thảng thốt nhìn anh nửa ngày trời.
Tôi giống như là cái tivi đột nhiên bị mất đi tín hiệu vậy, chỉ còn lại hình ảnh nhiều sóng và âm thanh chói tại mà thôi, não tôi hoàn toàn trống rỗng.
Tại sao ông trời lại đày đọa tôi như vậy? Tôi khó khắn lắm mới vừa tránh khỏi nguy cơ lây nhiễm HIV thì bây giờ lại ban cho tôi một cái khối u não sao ?
Tôi bỗng chốc thấy cuộc đời mình giống như là một tấn bi kịch vậy. chương 106 Sự việc nhàm lần
Ngày xưa thì tin lầm kẻ gian và gả cho một tên biến thái, cuộc sống sau hôn nhân không hề hạnh phúc, rồi thì khó khăn lắm mới ly hôn được lại vướng vào một tên cường chiếm hữu mà đánh mất tình yêu đích thực...
Trước thì HIV, sau thì khối u não, bây giờ tôi đang nghi ngờ không biết có phải là kiếp trước tôi đã làm chuyện gian ác gì hay không nên bây giờ mới nhận báo ứng, ông trời muốn tôi dùng cả đời khốn khổ để chuộc tội?
Tôi thấy tâm trạng mình bây giờ đang rất tồi tệ, tôi lặng lẽ nằm xuống giường không nói thêm lời nào nữa. “Cô sao vậy? Cô đang sợ sao?”
Giọng nói Đường Kiêu nghe thật nhẹ nhàng khiến tôi đang nghi ngờ rằng có phải là anh ta đang thấy vui trong lòng không.
Điều này khiến tôi bắt đầu nhìn anh khinh bỉ, lúc nãy tôi mới mắng anh ta vài câu thôi mà? Lẽ nào điều đó đủ để anh ta mong đợi về cái chết của tôi đến vậy sao? Nếu là thật thì anh cũng đợi đến lúc tôi chết rồi mới vui đi chứ.
Lúc đó thì anh ta có bắn pháo hoa chúc mừng tôi về trời rồi sau đó bao cả cái sân vận động ngày ngày mở concert, tôi cũng không có ý kiến gì cả! “Anh quan tâm làm gì? Tôi bị khối u não sắp chết đến nơi rồi không phải sao? Anh làm gì mà trông vui quá vậy!”
Tôi thấy bất mãn, dù gì tôi cũng là người sắp chết rồi thì còn sợ anh ta cái gì nữa? Anh ta muốn lấy cái gì để uy hiếp tôi đây, đến đây nào, dù sao thì tới lúc tôi xuống mồ cũng không cần biết gì nữa. “Nguyên nhân tôi cười là cười cô ngốc nghếch đến đáng yêu, lần trước đã bị tôi gạt một lần rồi mà bây giờ vẫn còn tin lời tôi răm rắp sao, tôi đang nghĩ người phụ nữ ngốc như cô mà không có tôi thì phải làm sao đây? Cô đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị người khác lừa gạt."
Tôi... “Ý anh là gì? Lẽ nào việc tôi bị u não là anh đang gạt tôi sao?"
Anh ôm bụng cười: “Đúng vậy, cô chỉ là ngồi bên ngoài lâu quá nên bị mất nước mà thôi, làm gì mà có khối u nào chứ? IQ của cô lúc nào mới nâng lên được đây...
Chuyện này đến quá bất ngờ, đến nỗi đầu tôi phản ứng theo chuỗi là "may quá, tôi không bị u não” rồi “ải chà, tên khốn này thật ấu trĩ, lại dám lừa gạt tôi sao”, cuối