"Á!!" “Lý Nhã Hàm, cô hãm hại tôi!
Đường Hân Nhiên hét lớn bên dưới khiến tôi sợ mất hồn nên lập tức chạy xuống cầu thang dìu cô ấy đứng dậy. “Đường Hân Nhiên, cô không sao chứ?”
Cô ấy mạnh tay đẩy tôi ra: “Tôi không cần cô lo, cô đúng là người phụ nữ có lòng dạ độc ác mà, cút mau cho tôi!”
Thật là oan uổng cho tôi quá đi thôi, đâu phải là tôi cố tình đẩy cô ấy xuống cầu thang đầu cơ chứ. "Tôi phải nói cho ba tôi biết, còn anh tôi nữa, người phụ nữ độc ác như cô thì nhất định không được để cô ở trong nhà này, đúng là dẫn sói vào nhà mà!”
Có lẽ là cô ấy bị thương ở chân rồi, cô ấy vừa mới cà thọt định đứng dậy thì đau đến phát khóc nên chỉ có thể ngồi bệt xuống dưới sân cỏ.
Có lẽ là chỗ chúng tôi quá ồn ào nên những vị khách bắt đầu tập trung lại và thì thầm to nhỏ.
Tôi không ngừng xin lỗi nhưng cô ấy chỉ lo khóc khiến tôi phát hoảng cả lên. “Ôi bà dì à, tôi thật sự là không cố ý mà, sao cô cứ thích cắn lấy tôi không buông vậy? Chúng ta đi bệnh viện trước có được không?"
Cô ta liếc tôi một cái: “Cô còn giả vờ vô tội à? Rõ ràng là cô đẩy tôi ngã, nếu không phải cô thì sao tôi thành ra như vậy chứ? Trước đó tôi có nghe Vũ Dao nói cô tâm địa không tốt rồi, cô còn chưa bước vào cửa Đường gia thì đã muốn ra tay rồi hả?"
Đậu mợ, sao lại có người không nói lý lẽ thế chứ nhỉ
Cái Đường gia này quả là được đấy, con trai thì bá đạo, con gái thì ngang ngược, ông trời có thể để tôi gặp một gia đình bình thường chút có được không? “Có chuyện gì đây?”
Vừa nghe tiếng thì tôi biết Đường Kiêu đã đến rồi, tôi nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị giải thích thì bị anh đẩy khỏi, rồi anh đi về hướng Đường Hân Nhiên phía sau.
Tôi ngỡ ngàng không biết phải làm cái gì đây, cả người tôi cứng đờ như khúc gỗ vậy. “Hân Nhiên, em thấy không khỏe ở đâu?" “Anh hai..."
Cô ấy nép vào lòng anh mà khóc lớn: "Cô ấy bảo em đưa cô ấy ba triệu thì sẽ rời khỏi anh, em lấy không ra thì bị cô ấy đẩy xuống cầu thang... Anh xem chân em còn bị thương đây...
Tôi thấy bộ dạng khóc lóc của Đường Hân Nhiên mà cạn lời: “Tôi hỏi cô lấy ba triệu lúc nào? Đó là tự cô đề ra mà..." “Thế cô muốn lấy bao nhiêu tiền hả?"
Đường Kiêu lạnh lùng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như tảng băng ngàn năm và tràn đầy ác ý, ánh mắt đó đâm thẳng vào tôi khiến tôi có chút chạnh lòng. “Hân Nhiên, đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện.”
Nói rồi anh gọi thêm vài người nữa và công Đường Hân Nhiên lên.
Trái tim thì ra có thể đau đến mức này.
Tôi quên cả giải thích mà chỉ biết nhìn họ đi, khoảnh khắc chúng tôi đi ngang qua người nhau thì tôi chủ động lùi vào một bên.
Anh đi được hai bước thì quay đầu lại nói với tôi: "Cô đợi tôi ở đây, không được di lung tung."
Tôi cười đau khổ, tôi có thể đi đầu được chứ? Không