Tôi quan tâm điều này đầu tiên.
Có điều nếu Minh Hiền tới, vậy dĩ nhiên tôi vô cùng vui vẻ, mặc dù tôi từng kết hôn một lần, song không hề có kinh nghiệm chăm trẻ con, chỉ sợ chăm sóc cậu bé không tốt, khiến ba mẹ cậu trách mång.
Nói thật, tôi hơi sợ người nhà của Đường Kiêu. “Thế nhưng...
Lời còn chưa nói ra miệng, Đường Kiêu đã bắt đầu truy hỏi: “Nhưng mà cái gì?” “Tôi sợ tôi chăm sóc cậu bé không tốt, ba mẹ anh đều là người nghiêm túc như vậy, nếu như tôi không chăm tốt cậu bé, vậy nhất định bọn họ càng ghét tôi hơn." "Vậy có gì phải sợ?"
Anh cười khẽ: “Minh Hiện rất thích cô, lần trước trong tiệc sinh nhật của ba tôi, thằng bé vốn muốn tìm cô, nhưng lúc đó có đứa em họ chơi trong phòng thẳng bé, nó không đi được, về sau ba mẹ tôi đổ oan cho cô, nó còn lén bất bình vì cô đấy...
Thằng bé Minh Hiền này thật đúng là hiểu chuyện lại đáng yêu. “Còn nữa, bây giờ cô học chăm Minh Hiên, tương lai chúng ta có con cái, chẳng phải cô nuôi sẽ dễ hơn sao? Cũng sẽ không biết làm gì như những người lần đầu làm mẹ, coi như dùng thằng bé để luyện tập đi."
Đường Kiêu nghiêm túc nói hươu nói vượn với tôi, đây chính là em trai ruột của anh đấy, vậy mà anh nói mang đến cho tôi luyện tập, đúng là anh em cây khế mà...
Còn nữa, ai muốn sinh con cho anh chứ? Tôi là người không có cảm giác an toàn, sao lại sinh con với tên củ cải lăng nhăng như anh được...
Trong lòng đang nói thầm, Đường Kiêu đột nhiên hỏi tôi: “Bây giờ cô vẫn còn uống thuốc à?" “Hả? Thuốc gì?”
Đầu óc tôi chưa kịp xoay chuyển, nghĩ thầm gần đây tôi ngoại trừ uống chút thuốc cảm ra, không hề uống thuốc nào khác. “Thuốc tránh thai l
Anh lườm tôi: “Uống thứ đó nhiều không tốt cho cơ thể đâu, nếu như cô tạm thời không muốn có con, tôi có thể đeo bao.”
Tôi lập tức bị lời của anh khiến cho trợn mắt há miệng, anh nói sau này anh có thể đeo bao... Trời ạ, đây thật sự là một chuyện vô cùng kinh dị. “Biểu cảm đó của cô là ý gì? Không tin tôi à?"
Anh dừng xe ở ven đường bên cạnh dải cây xanh, bỗng nhiên nhích lại gần, dùng tay phải kẹp một chiếc áo mưa từ trong túi áo mình ra, nhét vào trước ngực của tôi xuyên qua khe hở áo sơ mi của tôi, nơi đó truyền đến xúc cảm lành lạnh. “Hay là hai ta thử ở đây đi?"
Tôi vội xua tay: "Không được không được... Đường Kiêu, anh lái xe về nhà trước đi, đang giữa ban ngày, để người khác nhìn thấy không hay đâu…..
Nhưng mà chuyện anh đã quyết định thì nhất định sẽ hoàn thành, cho nên tôi vùng vẫy chưa được hai lần đã thỏa hiệp.
Hết cách rồi, ai bảo tôi mặc váy, vén lên là có thể bắt đầu, không cần tốn sức.
Ài, sau này chỉ cần đi ra ngoài với anh, nhất định không thể mặc váy, tôi phải mặc quần, còn phải là