Chân của tôi. đây là biểu hiện của việc nó sắp bị phế sao?
Tôi thật là muốn xông lên bóp chết anh ta mà. “Đường Kiêu, anh đừng nói anh lấy tôi làm chuột bạch thí nghiệm nha?"
Bộ mặt tươi tắn của Đường Kiêu cuối cùng cũng có một ít cảm giác thất bại, anh bất lực đưa tay ra định giúp tôi xoa xoa chân nhưng tôi đã cảnh giác mà né được, tôi giữ lấy chân không cho anh động vào. “Anh đừng qua đây, anh mà qua nữa tôi liều chết với anh đấy!”
Anh “xì” một cái: "Làm gì tới nỗi vậy? Tôi mát xa làm cô thấy đau thôi mà? Tôi dẫn cô đến chỗ bác sĩ Trần khám là được thôi."
Nói rồi anh lại lựa lúc tôi không phòng bị mà nắn nắn chân tôi khiến tôi đau đến mức nghiến hết cả răng. "Anh muốn hại chết tôi có phải không? Đã nói anh đừng đụng vào mà!”
Anh “chậc chậc” hai cái rồi vừa thở dài vừa lắc đầu: “Cô như thế không được, phải đi khám bác sĩ đó. Thế này nhé, nào, tôi cũng cô, chúng ta đi tìm một bác sĩ chuyên nghiệp mát xa cho cô nhé." anh lại cúi người xuống trước mặt tôi, tôi ngả người lên thân anh. Anh cũng tôi mở mở cửa đi ra ngoài.
Trên đường đi tôi toàn vùi đầu trên lưng anh mà không dám nhìn ai, thậm chí tôi còn nghe thấy những đồng nghiệp xung quanh chào hỏi Đường Kiêu, anh cười nói hôm nay có việc và bảo họ hãy chơi thật vui vẻ nhé.
Sau đó thì chúng tôi đã rời đi.
Lúc này đang là buổi tối, những làn gió mát thổi qua làm xua tan đi cái nắng nóng buổi ban ngày, thật thoải mái mà.
Trong đầu tôi vẫn còn suy nghĩ về câu chuyện anh vừa kể cho tôi nghe trong phòng nghỉ lúc nãy, anh nói nhà anh vốn không quá giàu có, thậm chí có một thời gian còn bị đổ nợ nữa, anh từ London du học về thì mới bắt đầu lập nghiệp và đạt được thành tựu như bây giờ.
Tôi nhìn bộ dạng lăng nhăng của anh còn tưởng do nhà anh có điều kiện, luôn rất ưu việt nên anh mới trở nên như thế, không ngờ anh lại đi lên từ một người bình thường.
Thế nhưng... không thể nào một người mới sinh ra đã lăng nhăng được, tôi có cảm giác điều này có liên quan đến những chuyện từng trải qua trong cuộc đời anh.
Suy nghĩ này đang tạm thời chiếm hết cả não của tôi, tôi thuộc dạng không giấu được thứ gì trong lòng cả nên cho dù cảm thấy có chút mạo muội tôi vẫn mở miệng hỏi Đường Kiêu: “Anh nói xem, một con người vừa sinh ra có thể nào đã lăng nhăng không?”
Tôi cảm nhận được lưng anh đột nhiên đông cứng đi hai giây dù cách nhau cả lớp áo. “Cô nói cái gì?”
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên bên tại tôi, tôi ngơ ngác đi hai giây và bắt đầu hình thức tự hỏi tự trả lời. "Không thể nào đúng không? Tôi luôn cảm thấy anh vốn không phải như bây giờ, có lẽ trước đây anh quá chung tình nhưng vì lý do nào đó khiến anh mất niềm tin vào tình yêu nên mới..." “Cô đoán mò cái gì