Câu hỏi này của cậu ấy làm tôi rất khó xử.
Thế nhưng tôi cũng không thể trả lời đại một đáp án để qua chuyện được, đây không phải là phong cách của tôi. "Hà Phong, tớ cũng không biết Đường Kiêu khi nào mới buông tha cho tớ, cũng giống như cậu không biết Dương Hân khi nào mới buông tha cậu vậy, hoàn cảnh của chúng ta rất giống nhau nên tốt nhất là không nên đặt ra một kỳ vọng mù mịt, không có hy vọng thì sẽ không có thất vọng.
Cậu ấy gật gật đầu: “Tớ hiểu rồi.
Tôi vừa mới nói lời mở đầu thôi mà cậu ấy đã hiểu rồi sao?
Tư tưởng của những nhân tài quả là rất nhanh nhạy, khi mà người ta vẫn còn suy nghĩ đến những con chữ trên mặt giấy thì họ đã thấy đến cả những tinh túy bên trong rồi. “Thật ra thì Nhã Hàm, có một câu tớ chưa từng nói với cậu."
Cậu ấy cố ý quăng cho tôi nửa câu nói, nó làm khơi dậy sự tò mò của tôi. “Câu nói gì?” “Cậu biết không? Vào cái đêm cậu muốn tớ đưa cậu đi ấy, lý do tớ hỏi cậu có phải là nói thật không là bởi vì tớ nghi ngờ cậu đã yêu Đường Kiêu mất rồi, cậu chưa bao giờ khóc mà gọi cho tớ như thế... À không có lẽ là không nên nói thế. “Là cậu rất ít khi gọi điện thoại cho tớ, cậu biết yêu một người sẽ có cảm giác gì không? Chính là cậu rất muốn bên cạnh người đó mỗi phút mỗi giây, sẽ không chịu nổi sự chia ly và hiểu lầm dù là nhỏ nhất, thế nhưng từ thái độ của cậu thì tớ phát hiện là cậu không hề yêu tớ lắm...
Tôi ngạc nhiên, không ngờ là những suy nghĩ trong lòng lại bị cậu ấy phát hiện ra, có lẽ tôi đối với cậu ấy là thích thôi, là cái cảm giác mà một linh hồn cô độc gặp được một người tương đồng với mình vậy.
Đó là sự đồng cảm với nhau thôi chứ không phải là tình yêu.
Thấy tôi không nói gì thì cậu ấy lại tiếp tục: “Có nhiều lúc tớ nghĩ có phải là từ sau khi chúng ta để lỡ mất nhau năm năm trước thì không thể nào quay lại bên nhau nữa không? Dù sao thời gian dần trôi thì dù tình cảm có nồng thắm đến mức nào nhưng sau khi loãng rồi nó cũng sẽ nhạt thôi...
Lời tổng kết của cậu ấy quá sắc sảo, trước đây tôi không hề để ý là do lúc đó người trong cuộc bị u mê, tôi lún quá sâu nên hoàn toàn không nhìn thấy được quy luật ở trong đó.
Khi tình cảm của chúng tôi bị sứt mẻ thì tôi bắt đầu thấy có chút khó xử, dù sao thì tôi cũng không muốn mối quan hệ của mình và cậu ấy thành ra như thế, có lẽ cậu ấy còn thích tôi nhưng tôi đã không còn quá nhiều tình cảm dành cho cậu ấy nữa rồi. “Xin lỗi.”
Tôi xin lỗi cậu ấy với tâm trạng bồn chồn, cậu ấy cười nhẹ nhàng: “Nhã Hàm, cậu vẫn chưa hiểu, giữa chúng ta không ai có lỗi với ai cả, chỉ là tớ vẫn cứ cố nằm lấy cái cố chấp của năm xưa không chịu buông thôi, thật ra thì chúng ta đã sớm bỏ lỡ đi thời gian tốt nhất ở bên nhau rồi.”
Đúng là đã bỏ lỡ rồi, từ năm năm trước đã để lỡ mất rồi, bây giờ thì không thể quay lại được nữa.
Tôi có chút thương cảm, rồi nghe thấy cậu ấy thoải mái thở dài một cái: “Được rồi, cứ