“Hả?”
Ý của Đường Minh Hiền là bảo tôi hôn Đường Kiêu sao? Tôi không hôn đấy, bảo tôi hôn thắng bé này thì còn được. “Chị à, đây là nụ hôn của tình yêu đấy, không hôn có nghĩa là chị không yêu anh hai rồi."
Cái thằng bé này đến nói chuyện cũng còn chưa rành rọt mà đã học được chiêu khích tướng rồi.
Đường Kiêu cười đắc ý và chỉ chỉ lên mặt mình: “Có người đàn ông đẹp trai như thế cô không hôn thì còn đợi gì nữa? Nào, đã đến lúc chứng minh tình yêu cô dành cho tôi rồi.”
Quả thật là tự luyến mà
Tôi miễn cưỡng hôn vào mặt anh một cái, Đường Kiêu nở nụ cười nham hiểm khiến tôi có chút bực mình.
Lúc này thì vú Tô lặng lẽ tiến đến và đứng bên cạnh tôi. “Đại thiếu gia, lão gia và phu nhân đang đợi cậu ăn cơm, hãy vào nhà rồi chơi với tiểu thiếu gia sau nhé. “Được.”
Đường Kiêu ngẩng đầu lên và để lộ nụ cười không chút phòng bị gì, nụ cười đó làm tôi thấy xao xuyến, tôi cảm thấy nụ cười này nên xuất hiện vào buổi ban ngày, lúc đó ánh mặt trời sẽ chiếu qua những tán lá rọi vào mặt anh sẽ khiến anh rạng rỡ hơn hơn bao giờ hết. “Đi thôi.”
Đường Kiêu đứng dậy và sờ sờ vào đầu tôi khiến tôi có cảm giác anh đang sờ vào đầu của một con thú cưng vậy.
Hôm nay ngoại trừ không có mẹ con Châu Vũ Dao thì những người lần trước tôi gặp mặt đều có mặt đầy đủ, lần này còn có một người nữa là Đường Hân Nhiên.
Khoảnh khắc cô ta nhìn thấy tôi giống như là khi tôi nhìn thấy Dương Hân vậy, trong đầy sự chán ghét, như kiểu kiếp trước tôi là kẻ thù giết cha cô ta nên kiếp này mới đầu thai đến để trả thù vậy đó.
Sau khi tôi yên vị thì bị ba mẹ anh hoàn toàn xem tôi như không khí, họ chỉ trò chuyện với Đường Kiêu thôi, anh vừa nói chuyện với họ vừa gắp thức ăn vào chén của tôi khiến tôi cũng bớt cơ đơn đi đôi chút.
Đường Hân Nhiên rất bất mãn với việc Minh Hiện ngồi cạnh tôi nên cố ằm thằng bé về bên cạnh cô ta, thằng bé thì mặt xụ lại tỏ vẻ bất mãn.
Nhưng rất may là bữa cơm đã trôi qua rất bình yên.
Sau bữa cơm tối, chúng tôi đến phòng Minh Hiện để thu dọn quần áo thì thấy thằng bé đã sắp xếp gọn gàng hành lý cả rồi, đồ dùng hằng ngày đều đã dọn dẹp hoàn tất. “Xem ra Minh Hiên rất mong đợi đến nhà anh hai đấy, còn lăng xăng chuẩn bị đồ đạc hết cả rồi.”
Tôi cười khúc khích và xoa xoa tóc thằng bé, nào ngờ nó tỏ vẻ không vui và nói: “Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng tóc thì không thể làm rối được” Cậu nói của thắng bé khiến tôi suýt cười lăn.
Xem bộ dạng của nó kìa, tôi đang nghĩ phải mà mười năm nữa thì sẽ lại giống như Đường Kiêu, thiếu nữ, phụ nữ hay bà già đều sẽ chết dưới tay nó thôi.
Sau khi thu dọn xong xuôi hành lý, Minh Hiền mặc bộ âu phục màu xanh, trên cổ