Tôi vui mừng nhướng mày: "Tặng quà phiền phức lắm, tiền mặt luôn chứ sao!"
Đường Kiêu có chút hứng thú nhìn tôi, đang định mở miệng, Đường Hân Nhiên lại nói chen vào. "Cô không nhìn lại xem bản thân cô trị giá bao nhiêu đi, có tư cách gì vòi anh tôi tiền?"
Trán tôi chảy vạch đen, đồng thời bắt đầu hối hận đã dẫn bà cô này tới nơi đây.
Có điều cũng trách bản thân tôi không tinh ý, thấy rõ Đường Hân Nhiên ở bên cạnh gây khó, tôi còn vòi tiền Đường Kiêu trước mặt cô ấy, vậy chẳng phải tôi tìm đường chết sao? "Đường Hân Nhiên, em còn nói lung tung nữa thì cút về cho anh!"
Đường Kiêu tức giận, nhíu chặt mày lại, Đường Hân Nhiên vừa nhìn thấy anh như này, lập tức ỉu xìu.
Tôi đang cảm thấy vô cùng ngượng ngùng thì thang máy đến nơi đúng lúc đã cứu tôi một mạng, "Đinh" một tiếng, cửa mở, chúng tôi đi hết ra ngoài.
Đường Kiêu đi phía trước mở cửa, Đường Hân Nhiên đi ngay theo sau, lúc vào cửa còn cố ý huých tôi một cái, tay tôi còn bế Minh Hiện, bất đắc dĩ phải tránh qua một bên.
Tôi vốn rất tức giận, thế nhưng vừa nhìn thấy cô ấy như này, tôi chỉ cảm thấy thật buồn cười, Đường Hân Nhiên quả nhiên là anh em ruột của Đường Kiêu, tính ấu trĩ cũng không khác nhau là bao.
Sau khi vào phòng, tôi đưa Đường Minh Hiền vào phòng ngủ của tôi thu xếp đầu vào đó rồi lại tốn một đống sức lực mới miễn cưỡng thu dọn sạch phòng làm việc.
Khi dọn dẹp phòng làm việc, Đường Hàn Nhiên còn đi lướt qua kiểm tra xem mọi thứ có ổn không như chủ thầu kiểm tra công trình vậy, nhìn từ trên xuống dưới, nhưng cuối cùng vẫn ngại anh trai cô ấy ở bên ngoài nên rắm cũng không dám thả, cô ta ném vali lên giường.
Nhìn hành vi tạo ra tiếng vang để đuổi khách của cô ấy, tôi rất khinh thường, nhưng vẫn đi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa nhìn giờ, đã một giờ hai mươi phút đêm.
Ngày hôm nay thật sự khiến tôi mệt chết rồi, đón đứa bé, còn ôm thằng bé từ nhà họ Đường đến đây, lại bận rộn dọn phòng, sau khi làm xong tất cả, cả người tôi mệt đến nỗi như rã ra thành từng mảnh, thậm chí còn không muốn tắm, đi thẳng đến phòng ngủ của Đường Kiêu.
Anh vẫn chưa ngủ, đang xem gì đó trên laptop, vừa thấy tôi đi đến, anh đã dịch người, vỗ vỗ chỗ anh vừa ngồi: "Đến đây đi."
Điều hòa trong phòng bật rất vừa, tôi vừa mở cửa ra đã cảm thấy mấy trăm triệu lỗ chân lông trên người nở ra, lập tức ngáp không ngừng, nước mắt giàn giụa, suýt nữa cắm đầu xuống sàn nhà ngủ như chết.
Nước mũi hòa cùng với nước mắt, tôi không quan tâm anh nghĩ gì nữa, trực tiếp vén chăn lên nằm xuống giường.
Tôi là kiểu người vừa dính vào gối đã ngủ, trong mơ màng, có người gặm cắn cổ tôi, hình như sợ đánh thức tôi nên động tác rất nhẹ, như lông vũ gãi ngứa vậy.
Mặc kệ anh đi, dù sao tôi cũng mệt đến nỗi không mở mắt ra được, cho nên Đường Kiêu càng làm càn hơn, sau đó giống như tôi mơ mộng xuân cả đêm, trong mơ người đàn ông vô cùng dũng mãnh đưa tôi lên đỉnh núi hết lần này đến lần khác.
Tôi muốn mở mắt ra, nhưng cơn buồn ngủ đã chiến thắng cả trai đẹp,