Tôi cười mỉm, liếc qua Đường Hân Nhiên trên giường, hiển nhiên cô ấy vẫn chưa rõ tình trạng của cô ấy bây giờ cho lắm, vẫn đắc ý ngồi trên giường ăn uống, sau khi ăn xong vẫn không quên tiếp tục ném đồ xuống đất.
Được lắm, Đường Hân Nhiên, ba mẹ anh cả cô đã không dạy được cô, vậy đành để tôi dạy cô thay bọn họ vậy.
Tôi không để ý tới cô ấy, tiếp tục lau nhà, sau khi làm ướt cả phòng, lại hớn hở chạy tới nhà vệ sinh bưng một chậu nước tới, chờ ngâm cây lau nhà trong đó đủ rồi, tôi mới cầm cây lau nhà ướt dầm dề đứng lên.
Chưa đi được hai bước trong phòng, tôi “trượt chân” một cái suýt nữa ngã xuống đất, nhưng mà đồ lau nhà trong tay tôi lại đập chính xác vào đầu cô ấy, phần vải ướt sũng dính vào mái tóc màu nâu hạt dẻ được nhuộm công phu của cô ấy, tạo nên độ tương phản màu sắc khiến tôi rất hài lòng. "A!!" “Lý Nhã Hàm!!”
Cô ấy bị tôi đập cho ngây người, sau khi sửng sốt mấy giây mới phản ứng được, bèn ngồi bật dậy từ trên giường mắng tôi, dáng vẻ xù lông vô cùng giống một con sư tử đang nổi điên.
Tôi vội vàng bò dậy từ dưới đất, luống cuống lấy cây lau nhà ra, làm bộ áy náy không ngừng nói xin lỗi cô ấy, mặt cô ấy lúc đỏ lúc trắng, trông rất đẹp mắt, còn tôi thì đã vui như mở cờ trong bụng rồi.
Giở trò à, tôi cũng biết nha, cô em à, dù gì tôi cũng ăn cơm nhiều hơn cô mấy năm đấy, đấu với tôi à, hừ hừ. "Lý Nhã Hàm, con mẹ nó cô cố ý đúng không??"
Tôi vô tội nhìn cô ấy: “Hân Nhiên, tôi thật sự không cố ý, phòng này vừa lau xong, vẫn còn ướt lắm, rất trơn, tôi còn đi dép lê, dễ trượt ngã nhất. "
Nhìn dáng vẻ cô ấy khẳng định là không tin lời tôi nói, có điều cô ấy có tin hay không cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ phụ trách gây chuyện, dù sau đó có nguy hiểm gì, nhưng ít ra lúc ấy tôi thoải mái lật ngược tình thế là được.
Làm xong chuyện, tôi mang hết tất cả công cụ gây án ra khỏi phòng làm việc, tiện thể đóng cửa lại, nếu không tiếng thét chói tại của cô ấy có thể khiến các gia đình ở tầng này cảm thấy rùng mình.
Khi tâm trạng tốt, thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, buổi sáng Đường Hân Nhiên bị tôi giày vò như thế, chắc là sắp bị tức chết nên chưa ăn cơm trưa đã chạy ra ngoài.
Tôi nghĩ chắc cô ấy đi tìm Châu Vũ Dao, chịu tủi thân lớn như thế trong nhà, không ra ngoài tìm bạn thân kể lể thì sao có thể cam tâm chứ?
Buổi tối Đường Kiêu đã trở về mà Đường Hân Nhiên vẫn chưa về nhà, anh liền dứt khoát gọi điện thoại cho cô ấy, âm thanh đầu bên kia điện thoại ầm ĩ inh tai, chắc là lại đi bar rồi.
Đường Kiêu xám xịt mặt ra lệnh cho cô ấy mau chóng trở về, cô ấy không hề quan tâm, cúp điện thoại cái rụp.
Tôi rụt rè nhìn mặt anh, nghĩ ngợi, liền thẳng thắn chuyện ban ngày, Đường Kiêu có chút khó tin nhìn tôi, nói: “Không ngờ cô mạnh vậy đấy?”
Tôi không muốn để ý đến anh, đành phải nói sang chuyện khác: "Vậy buổi tối chúng ta có cần ra ngoài tìm cô ấy không?”
Đường Kiêu liếc tôi cái: “Tìm cái