Trong mắt Đường Hận Nhiên dâng lên một tia hi vọng, cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nước mắt rưng rưng: “Quá tốt rồi, cảm ơn chị! Chị Nhã, chị quả là người tốt!”
Tôi bất đắc dĩ đỡ trán, bây giờ nói tôi tốt, không phải trước kia còn hận tôi như hận kẻ thù à?
Có điều cũng không có cách nào, cứ giúp cô ấy một tay đi, không phải bởi vì cô ấy là em gái của Đường Kiêu, mà là tôi thấy cô ấy còn nhỏ tuổi như vậy lại đi nhầm đường, không giúp cô ấy một tay thì tương lai của cô ấy sẽ bị hủy hoại mất.
Trấn an Đường Hân Nhiên xong, tôi rón rén trở lại phòng Đường Kiêu, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh rồi nằm xuống, vừa mới vào trong chăn, anh liền xoay người, ôm tôi vào trong lòng.
Tôi bị anh dọa cho không dám cử động, cơ thể cứng ngắc để mặc anh ôm, sợ mình cử động sẽ đánh thức anh.
Nhưng anh đã tỉnh, sau khi vùi đầu vào trong cổ tôi hít sâu một cái, anh hỏi tôi bằng giọng nam trầm ấm mang theo giọng mũi rất có sức hút: “Đi đâu mà lâu như vậy mới về?”
Tôi duỗi cánh tay, giả vờ như bị anh hù dọa rồi tìm chủ đề: “Sao anh lại tỉnh? Chẳng lẽ tôi đánh thức anh sao?”
Anh quay mặt tôi qua, để mắt tôi nhìn thẳng vào anh, tuy trong phòng tối đen không nhìn thấy gì cả, nhưng tôi vẫn hơi khẩn trương: “Đúng vậy, sau khi tôi tỉnh lại cô đã không còn ở bên cạnh tôi, cho nên tôi vẫn chờ cô...
Anh dừng một lát rồi nói tiếp: “Chờ nửa tiếng.
Ac...
Tôi nuốt nước miếng, thành thật khai báo: “Tôi đến phòng của Hân Nhiên...
Anh im lặng hai giây: “Cô đến phòng con bé làm gì? Cãi nhau vào lúc đêm hôm khuya khoắt à?”
Tôi trợn trừng mắt, nghĩ thầm sao anh lại tầm thường như thế chứ, nhưng xung quanh tối đen như mực, anh không nhìn thấy được biểu cảm biến hóa của tôi. “Đâu có, tôi đi vào giảng đạo lý cho cô ấy, sau đó cùng cô ấy thảo luận nghiên cứu chuyên sâu về cuộc đời, sau đó hình như bọn tôi hoà giải rồi...
Tôi cảm thấy tôi thật sự không thích hợp nói dối, cho nên chỉ có thể nói cho anh một phạm vi lớn, chi tiết toàn diện quá tôi cũng không nhớ được. “Cô không nhầm chứ? Cô giảng đạo lý cho con bé, con bé sẽ ngoan ngoãn nghe cô sao? Có cần thần kỳ như vậy không...
Biết ngay anh sẽ không tin mà, tôi không kiên nhẫn quay người: “Muốn tin hay không tùy anh, tôi buồn ngủ chết mất, ngủ trước đây
Sau đó tôi không để ý đến anh nữa, anh quấy rối tôi một lát, thấy tôi không có phản ứng cũng đành thôi.
Sáng sớm hôm sau, khi tôi rời giường, không ngờ lại phát hiện Đường Hân Nhiên còn dậy sớm hơn tôi, nhưng mà càng kinh ngạc hơn là, cô ấy đã mặc quần áo xong xuôi cho Minh Hiên, muốn đưa thằng bé đến lớp phụ đạo đàn dương cầm.
Không chỉ có tôi kinh ngạc, còn có Đường Kiêu và Đường Minh Hiên, vừa thấy cô ấy chủ động xin đưa Minh Hiên đến trường học, Đường Kiêu liền tỏ vẻ đề phòng nói với cô ấy “Hôm nay em còn để lạc Minh Hiền thì đừng trách anh không khách khí