Hỏng bét rồi, nếu anh nhìn thấy tôi đặt tên cho anh là "ngắn nhỏ mềm", anh nhất định sẽ đánh chết tôi.
Đầu tôi túa mồ hôi, nịnh nọt cười một tiếng với anh: “Không có mà, tôi đặt tên cho anh là Đường Kiêu, rất bình thường, tốt hơn anh nhiều.
Đường Kiêu nghi ngờ nhìn tôi: “Thật sao?” “Đương nhiên là thật, thật hơn cả trân châu đấy...
Nhìn dáng vẻ của anh có lẽ là bị tôi qua mắt rồi, cho nên tôi thầm thở phào một hơi trong lòng.
Ài, đúng là dọa chết người...
Kết quả anh lại thuần thục mở điện thoại di động của tôi ra lần nữa: “Vậy thì tôi càng muốn sửa, muốn sửa thành một cái tên vừa hay lại vừa ngầu, ài, cô thấy Định Hải Thần Châm thế nào?"
Tôi đột nhiên cảm thấy mình như bị sét đánh.
A, đây chính là tâm linh tương thông trong truyền thuyết sao? Không biết nếu như anh nhìn thấy ba chữ “ngắn nhỏ mềm”, liệu có muốn giết tôi không.
Tôi rùng mình một cái, muốn cướp lấy điện thoại, nhưng anh lại mở danh bạ trong điện thoại tôi trước một bước, sau khi nhìn thấy một chuỗi cuộc gọi nhỡ, đột nhiên cười thành tiếng. “Phụt ha ha ha, rốt cuộc ngắn nhỏ mềm này là ai... Đậu xanh, cô đội nón xanh cho tôi à?”
Tôi
Tôi không cách nào dùng lời để hình dung dây thần kinh của anh nữa.
Tôi vô cùng nghi ngờ thứ anh bị cứa hôm nay không phải tay, mà là não, não là đồ tốt, đáng tiếc Đường Kiêu không có.
Nếu còn để cho anh nhìn thấy số điện thoại bên cạnh, bảo đảm anh sẽ nhảy dựng lên.
Trong đầu vừa mới hiện lên câu nói này, một giây sau anh đã phát điên. “Đậu má, Lý Nhã Hàm, cô đặt tên tôi thành thứ này sao? Cô chờ đó, về nhà tôi sẽ xử lý Cô!"
Anh giận dữ ấn ấn gì đó trên điện thoại di động của tôi, tôi vội vàng cướp lại di động. “Đường Kiêu, anh đừng ấu trĩ vậy được không?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tôi vừa mắng anh vừa đưa di động lên nhìn, tốt lắm, số điện thoại của Đào Cẩn mất rồi.
Tôi giơ ngón giữa lên với anh: “Sao anh ấu trĩ vậy? Tôi thích nói chuyện với Đào Cẩn thì sao? Liên quan gì đến anh? Tôi nói chuyện với ai ở bên ai thì mắc mớ gì đến anh?” “Anh có chút thời gian quản tôi, sao anh không đi giữ gìn mối quan hệ với Nam Nam tranh thủ thời gian kết hôn hả? Tôi ngóng trông ngày này lâu lắm rồi!”. ngôn tình hay
Gần đây tôi rất dễ bị anh chọc giận, hơn nửa đều bởi vì hồ ly tinh Phàn Dục Nam kia, thật sự tức chết mất.
Vẻ mặt Đường Kiêu như có phần tổn thương, anh tức giận hỏi tôi: “Cô hi vọng tôi kết hôn đến vậy sao?”
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Đúng vậy, một khi anh kết hôn, tôi sẽ được tự do, có thể muốn làm gì thì làm, có gì không tốt?”
Anh oán hận nhìn tôi, mắng: “Thật hận không thể bóp chết cô
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh: “Dù sao anh đánh cũng đã đánh, hôn cũng đã hôn, cũng bóp cổ tôi thành quen rồi, sau này có thể dùng câu khác được không?” “Ví dụ như mấy câu Thật muốn chém chết cổ, Thật muốn đâm cô ngàn