Tôi vốn không muốn để ý đến anh, nhưng nghe anh kêu như thế, tôi dừng bước theo phản xạ có điều kiện, đứng đó chờ anh.
Anh vênh váo đắc ý đi tới, ôm vai tôi đi về phía trước. Truyện Đoản Văn
Tôi thầm khinh bỉ anh trong lòng, đang ở trước mặt bạn gái anh đấy, dám to gan mập mờ với tôi như vậy à?
Có điều anh còn không sợ bạn gái anh trông thấy, tôi sợ quái gì chứ? Tôi bị bức ép đó nha...
Đi tới cửa, ngoài mặt tôi làm như không nhìn Phàn Dục Nam, song khỏe mắt tôi đã chú ý đến ánh mắt oán độc của cô ta. Tôi biết cầu xin Đường Kiêu cũng vô dụng, đành phải đưa ánh mắt đáng thương nhìn về phía Đào Cẩn.
Anh ta cau chặt mày, trưng vẻ mặt không thể cứu tôi ra khỏi biển lửa khiến tôi biết anh ta có tâm mà không có sức.
Có điều khi ở trên xe. Đào Cẩn lại chủ động ném cành ô liu cứu mạng cho tôi, anh ta nói với tôi vô cùng dịu dàng: “Nhã Hàm, cô ngồi xe tôi đi, Shelly nói muốn ngồi cùng cô Nhã Hàm”
Tôi gật đầu định chạy đi, Đường Kiêu trong xe trừng mắt với tôi, ánh mắt đó như cái dùi có thể đâm thủng cửa kính xe.
Có điều so với việc bắt tôi chịu đựng hai người bọn họ vung thức ăn cho chó, còn không bằng tôi gánh áp lực đi lên xe Đào Cẩn, chí ít còn có việc để làm.
Cuối cùng tôi vẫn vội vàng chạy tới xe Đào Cẩn, chắc hẳn Đường Kiêu cực kỳ bất mãn, có điều tôi cũng không quan tâm.
Tôi thấy bên tổ chức buổi họp này rất chu đảo, còn đặc biệt phải xe MPV đưa đón, bớt đi chuyện xấu hổ như một đám sếp lớn bắt xe ven đường xảy ra.
Tôi thảnh thơi ôm Shelly, ăn bánh đậu xanh hôm qua mua, nói chuyện phiếm với Đào Cẩn dưới điều hoà không khí thổi, trải qua cuộc sống nhỏ vô cùng hài lòng.
Có lẽ thời gian vui vẻ luôn trôi nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt đã đến cửa "buổi họp tinh anh”, thực chất nói trắng ra là chúng tôi di chuyển từ khách sạn này tới khách sạn khác thôi. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tôi nghiêng đầu nhìn, mấy nhân viên phục vụ đã đứng đón sẵn ở cửa, vừa thấy một chiếc Bentley màu đen qua đây, vui vẻ chạy tới đón tiếp "khách quý” trong xe xuống xe.
Tôi không rõ tại sao Đào Cẩn muốn tham gia buổi họp như này, đồng thời còn mang con mình theo, chẳng lẽ muốn chứng minh với người khác anh ta là người ba tốt à?
Bởi vì tôi bế đứa bé, lúc xuống xe hơi bất tiện, Đào Cẩn rất tinh ý qua mở cửa xe cho tôi, tiện thể bế đứa bé.
Trên đường đến hội trường, tôi còn hỏi anh: “Đào Cẩn, anh đi đâu cũng mang Shelly theo à? Như vậy có bất tiện không?”
Anh tỏ vẻ đó là lẽ đương nhiên: “Đúng vậy, tôi không yên lòng bỏ lại con bé ở khách sạn, cũng không yên lòng để con bé trong nhà, dù sao đứa bé cũng còn nhỏ, rất ỷ lại vào ba, tôi sợ