Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại có người khóc trong phòng tôi?
Tôi vội rời giường, chạy ra ngoài phòng xem, là dì nhân viên quét dọn đang ngồi khóc trên thảm.
Bình thường tôi không chịu nổi khi thấy người khác khóc, thế là trong khoảnh khắc đó, trái tim thương cảm của tôi dâng trào.
Tôi tốt bụng vỗ vai ấy: "Dì sao vậy a? Sao lại khóc trong phòng cháu?”
Vừa thấy tôi, dì ấy bắt đầu không ngừng xin lỗi tôi, trong tiếng nói chuyện khóc sướt mướt của dì ấy, tôi dần hiểu ra chuyện gì xảy ra.
Thì ra khi buổi sáng dì ấy đi dọn vệ sinh đi nhầm phòng, cứ tưởng khách trong phòng đã rời đi, bèn đi vào thu dọn vệ sinh, ai ngờ sau đó không cẩn thận làm đổ cà phê trên cốc, làm bẩn váy tôi...
Dì ấy đã làm việc ở khách sạn mấy năm, dì ấy cũng nhận ra được quần áo nào đắt tiền, bây giờ váy bị bẩn, dì ấy không giặt sạch được, lại sợ khách hàng khiếu nại dì ấy, cho nên lo đến nỗi nước mắt ròng ròng.
Tôi liếc qua bộ váy thảm không nỡ nhìn trên bàn, ách... Đây chính là bộ đồ mà tôi mặc tham gia hoạt động ăn thử, như này sao tôi mặc được nữa?
Tôi hơi đau lòng, nhưng nhìn dì nhân viên quét dọn trước mắt tôi lại nghĩ đến mẹ tôi, dù sao ai cũng có nỗi khổ riêng, nói không chừng sau lưng dì ấy còn có người nhà phải nuôi nữa...
Mặc dù chiếc váy này đắt tiền, song là Đường Kiêu bỏ tiền mua, không liên quan gì đến tôi, vả lại dì ấy cũng không bồi thường nổi... Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, vậy thì... bỏ đi vậy.
Cùng lắm lát nữa tôi ngủ trong khách sạn, không đi ra tham gia buổi tiệc là được.
Tôi kéo dì ấy từ dưới đất lên, an ủi dì ấy: “Không sao đâu dì, cháu sẽ không nói cho người của khách sạn đâu, dì đi làm việc đi, cứ vờ như không có gì xảy ra là được.”
Dì nhân viên quét dọn nhìn tôi không dám tin, lập tức lại khóc ròng, nói trước giờ chưa từng gặp cô gái nào tốt bụng lại xinh đẹp như tôi.
Tôi được dì ấy tâng bốc đến nỗi hơi xấu hổ, vội bảo dì ấy ra ngoài, sau đó tôi trở lại phòng ngủ ngủ tiếp.
Đến khoảng mười giờ, Đường Kiêu gọi điện thoại tới hỏi vì sao tôi không xuống dưới, ngủ thiếp đi à?
Tôi ấp ủng nói: “Váy của tôi bị bẩn rồi, bây giờ không có đồ mặc, không thể tham gia buổi tiệc ăn thử được.”
Giọng của Đường Kiêu có vẻ không vui: “Cô có thể đừng vụng về vậy không? Ngay cả cái váy cũng không giải quyết được, thật không hiểu cô để não ở đâu nữa.
Tôi định đặt điện thoại xuống, ai ngờ anh nói: “Lúc này đi mua váy chỉ sợ không còn kịp nữa, cô đợi tôi mười phút, tôi nghĩ cách cho CÔ."
Tôi nghĩ thầm nếu anh có tiền muốn chơi ngông thì lúc này hãy gọi một chiếc máy bay trực thăng bay đến bên cửa sổ tôi đưa quân áo cho tôi cũng không phải là không thể được, dù sao mười phút cũng chỉ có máy bay mới có thể đi nhanh như vậy.
Hôm qua khi chúng tôi tới nơi này, phát hiện vừa đi vừa về cửa hàng gần khách sạn Phần thị nhất cũng tốn mười