Giờ thì lúng túng rồi đây.
Tôi nhìn Phàn Dục Nam không rời mắt, thấy sắc mặt của cô ta đang dần trắng ra, ha ha, của mất tật mang, người đàn ông của cô đang nói chuyện cho tôi đấy, trong lòng cô dễ chịu không?
Không biết chuyện gì xảy ra, mặc dù nhìn tôi có vẻ hơi căng thẳng, nhưng lại đang vui như mở cờ trong bụng.
Thì ra cảm giác được che chở là như vậy, cũng coi như Đường Kiêu anh có lương tâm, lúc này còn nói chuyện cho tôi.
Có điều Đào Cẩn... Anh ta nói vậy là vì giải vậy cho tôi à?
Cuộc sống của tôi không phải truyện cổ tích, nào có nhiều câu chuyện Chủ tịch bá đạo yêu cô bé Lọ Lem như vậy? Vả lại, con người Đào Cẩn tốt như vậy, chắc chắn là anh ta không thể nhìn tôi chịu uất ức, cho nên mới hỗ trợ tôi.
Vả lại vừa rồi khi tám chuyện với anh ta, chẳng phải anh ta đã nói rồi sao? Anh ta đã tìm kiếm cho Shelly một người mẹ kế tốt, nếu nói anh ta có ý đồ gì với tôi, vậy cũng không có khả năng.
Ừm, nhất định là vậy.
Bây giờ trong tay tôi còn cầm nhẫn kim cương, tôi phải nghĩ cách trả lại mới được, nếu không lát nữa nhỡ đâu bọn họ thẹn quá hoá giận kiên trì muốn kiểm tra, vậy tôi sẽ bị bắt tại trận, đến lúc đó bản thân mất thể diện thì thôi, chỉ sợ còn kéo theo cả nhân phẩm và uy tín công ty của Đường Kiêu và Đào Cẩn vào.
Vậy tôi nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.
Nghĩ ngợi, tôi giả vờ thành sói già vẫy đuôi nói với cả đám bọn họ: “Dù sao cũng đã nói nhất định là tôi trong sạch, mọi người đều biết là được rồi, công bằng gì đó thì tôi không cần, dù sao cô Mina cũng gấp quá nên mới có thể tìm nhầm người, tôi cũng có thể hiểu được” “Đã không có chuyện gì thì mọi người giải tán đi, cô Mina, tôi cảm thấy cô nên tìm kĩ lại trong khách sạn xem, nhỡ đâu cô không cẩn thận làm rơi thì sao?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Nói xong câu này, Đào Cẩn kéo tay tôi, ánh mắt sóng sánh tình cảm, tôi bị nhìn đến ngại, đành phải cười cười với anh ta, anh ta cưng chiều đưa tay vuốt mái tóc dài của tôi, cười xin lỗi tôi. “Hôm nay vốn định dẫn em đi ăn tiệc ăn thử, không ngờ bọn họ lại để xảy ra chuyện này, thật sự quá mất hứng, xin lỗi em yêu, để em chịu uất ức rồi... Xem ra hệ thống quản lý của khách sạn Phàn thị này có lỗ hổng rồi...
Đào Cẩn nói hay quá, bỏ câu em yêu ra thì anh ta quả thực là chu đáo đến tận con tim luôn mà! Vừa trút giận được thay tôi, còn giúp tôi ném đá giấu tay dạy dỗ Phàn thị một trận, đúng là xả giận!
Tôi cười từ tốn với anh ta, từ chối cho ý kiến.
A... Thì ra giả vờ là cảm giác thoải mái đến vậy!
Có lẽ chuyện xảy ra hôm nay thật sự quá kỳ quái, ngay cả bản thân Mina cũng bắt đầu ngây ra. “Chẳng lẽ tôi sai à?”
Nói xong, cô ta vội rời khỏi phòng