Đáng chết, lại là Dương Hân.
Bảo sao tôi thấy chiếc xe con đó nhìn quen vậy, thì ra là chiếc Lamborghini Hà Phong để lại cho cô ta, cô ta lại dùng để tông vào tôi!
Bởi vì cô ta, Đào Cẩn mới bị thương nặng như vậy, mà cô ta rõ ràng phạm pháp, bây giờ lại có chết cũng không chịu thừa nhận, thật sự khiến người ta nổi giận!
Tôi không chút suy nghĩ giận dữ đạp cửa ra, Dương Hân đang quần nhau với cảnh sát, bị tiếng động bất thình lình của tôi khiến cho giật nảy mình, sau khi cô ta nhìn thấy tôi, rõ ràng tỏ vẻ kinh ngạc. “Lý Nhã Hàm, cô bị tông nặng như vậy mà vẫn có thể đứng yên ở đây à?”
Thấy chính mình nói lỡ miệng, Dương Hận lập tức che kín miệng mình.
Tôi cười khẩy: “Dương Hân, cô không ngờ được đúng không? Tôi không dễ chết vậy đầu, cô năm lần bảy lượt muốn hại tôi, rốt cuộc cô có ý đồ gì?”
Cảnh sát nghe câu này xong, biết có hi vọng, bèn hỏi tôi đầu đuôi mọi chuyện.
Thế là tôi nói quan hệ của cô ta và tôi cho cảnh sát, tiện thể nói chuyện lần trước cô ta tổng tôi bên bờ sông, đảm cảnh sát lấy lời khai của tôi xong, bắt đầu tra hỏi cô ta.
Nhưng Dương Hân từ chối phối hợp, nói rằng tôi nói xấu cô ta, khiến tôi hận đến nghiến rằng, thật sự chỉ muốn tát cô ta chết luôn trên giường bệnh!
Nếu không phải vì cô ta, sao bây giờ chúng tôi lại ở đây?
Cuối cùng cảnh sát hết cách với cô ta, đành phải đi, nói là trở về điều tra thêm một bước.
Sau khi tiễn cảnh sát, tôi cảm thấy phía sau có một ánh mắt sắc bén nhìn tôi, tôi quay đầu, ánh mắt của Dương Hân như muốn giết người, oán hận nhìn tôi. “Cứ tưởng lần này có thể đâm chết được cô, không ngờ mạng cô rẻ rách như vậy mà vẫn có thể sống không bị làm sao!
Tôi nhìn cô ta chăm chú, hồi lâu sau mới trả lời: “Nhờ hồng phúc của cô, lần trước không đâm chết tôi bên bờ sông, lần này lại không đâm chết tôi, cô thật yêu tôi quá đấy, Dương Hân. “Bớt nói chuyện xỉa xói ở đây với tôi đi, tôi cho cô biết, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định sẽ giết chết cô... Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cô luôn chèn ép tôi?” “Bắt đầu từ hồi đại học, thứ gì cô cũng cướp của tôi, bây giờ tôi sống tốt hơn cô, cô liền ghen ghét, phá hủy tiền đồ và công việc của tôi thì thôi, còn hại tôi táng gia bại sản... Ha ha, Lý Nhã Hàm, cô có bản lĩnh đấy!” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tôi biết cô ta còn đang canh cánh trong lòng chuyện bị ép rời khỏi giới giải trí, mà những “hình ảnh ướt át” trên tin tức chắc cũng khiến cô ta ăn đủ trái đẳng. Bây giờ cô ta không tiền không thế, chỉ là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, cuộc sống còn thảm hơn trước kia nhiều.
Nhưng tất cả là do cô ta tự chuốc lấy, nếu như cô ta không động đến tôi, xe của Đường Kiêu cũng sẽ không bị cô ta tông hỏng, chuyện phía sau cũng sẽ không xảy ra nữa.
Tôi bình tĩnh nhìn cô ta: “Dương Hân, đến giờ cô vẫn còn không rõ, tất cả đều do cô gieo gió gặt bão à, mà ngay từ đầu tôi đã coi cô là bạn bè, cô thì