“A Kiêu... Hai người...
Tôi thật muốn diễn như trong TV, lúc người thứ ba bị vợ cả bắt gian tại giường có thể một tay che lồng ngực mình, sau đó lại sợ hãi hét lên, dường như làm vậy mới có thể phù hợp với bầu không khí căng thẳng lúc bắt gian.
Nhưng sự thật lại là tôi quên thét lên, chỉ che ngực ngơ ngác nhìn chằm chằm người phụ nữ ở cửa. Đường Kiêu vẫn kịp phản ứng trước, trùm quần áo của anh lên người tôi, lúc này tôi mới như bừng tỉnh từ trong mơ, nắm chặt quần áo hồi lâu không nói được chữ nào. “Ây... Cái đó...
Tôi nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra mình nên nói gì, chẳng lẽ lại nói: “Ngại quá, mượn chồng chưa cưới của cô dùng một lát?”
Vậy tôi tin một giây sau, nhất định cô ta sẽ nhào lên đánh tôi. “Nam Nam, em đi ra ngoài trước đi.”
Đường Kiệu bắt đầu ra lệnh cho Phàn Dục Nam rời đi, điều này khiến tôi an lòng hơn chút, chí ít anh cũng không ép tôi cởi truồng rời đi, coi như có chút lương tâm.
Phàn Dục Nam rưng rưng nước mắt đi ra ngoài, nhìn bóng lưng vô cùng cô đơn.
Tôi có ảo giác Phàn Dục Nam như đang ra sức nhẫn nhịn điều gì, mà tôi đoán chắc cô ta đang nhịn không xông lên đánh chết tôi.
Tôi nghĩ chắc trong khoảng thời gian nhàm chán ở bệnh viện tôi đã xem nhiều phim gia đình, bây giờ lại gặp phải chuyện thế này, tự dưng nổi cơn muốn cô ta xông đến đánh tôi mới lạ chứ?
Có điều dù sao Phàn Dục Nam cũng là thành phần trí thức cao cấp đã du học ở nước Anh, cô ta quen chơi trò ngáng chân phía sau, cho nên không xung đột chính diện với tôi.
Tôi tiếp tục luống cuống mặc quần áo, có mấy lần không cài được nút nội y, gấp đến độ hai cánh tay run rẩy, cuối cùng vẫn là Đường Kiêu cài cho tôi ở đằng sau. “Cô vội cái gì, đâu phải hai chúng ta chưa từng làm.”
Cơ thể anh đột nhiên rời đi, mang theo mùi hormone nam tính của riêng anh, khiến tôi không khỏi buông tay. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net
Lề mề một hồi lâu, tôi mới đi ra, đã thấy Đường Kiêu và Phàn Dục Nam mặt đối mặt ngồi trên ghế sofa, sắc mặt Phàn Dục Nam rất khó coi, khi thấy tôi đi tới, trong ánh mắt mang theo hận thù sâu sắc.
Đường Kiêu ngẩng đầu lên, vỗ vỗ vị trí bên cạnh anh với tôi, ra hiệu cho tôi ngồi vào cạnh anh, tôi suy ngẫm hai giây, vẫn ngồi xuống cạnh anh.
Phàn Dục Nam ngồi đối diện tôi, biểu cảm tuyệt vọng đến nỗi khiến người ta đau lòng. điều này khiến tôi rất sợ, dù sao tôi cũng đã được chứng kiến diễn xuất của cô ta, thật sự còn giỏi hơn cả diễn viên chuyên nghiệp, nói khóc liền khóc, khiến người ta không phân biệt được rốt cuộc cô ta có bộc lộ tình cảm thật sự hay không. “A Kiêu, chẳng lẽ anh không cần cho em một lời giải thích sao?”
Đường Kiêu khoanh hai tay, giống lúc chúng tôi đi ra ngoài đàm phán với người khác, động tác mang tính thói quen này khiến anh nhìn tự tin lại cao quý. “Xin lỗi, Nam Nam, hình như anh không thể nào chỉ chung thủy với một người được, anh biết em muốn kết hôn sớm với anh, nhưng bây giờ xảy ra chuyện như vậy, em cũng có thể lựa chọn hủy bỏ hôn ước với anh...
Cái gì?
Tôi vẫn luôn buồn bã ỉu xìu tỉnh táo lại ngay trong nháy mắt, Đường