"Hi."
Anh ta hừ một cái: “Ý gì là ý gì? Cô không phải là muốn đi sao? Thế thì đi đi, xem như họ Đường tôi có mắt không tròng nên mới thích một đứa ăn cây táo rào cây sung”
Tôi một lần nữa bị làm cho kinh ngạc, tôi nhìn anh bằng ánh mắt khó tin, líu hết cả lưỡi mà anh anh anh... anh nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Anh ấy nói anh ấy thích tôi?
Tôi không nghe nhầm chứ? Thế nhưng mới cách đây không lâu anh còn bảo không yêu tôi, lẽ nào anh bị tâm thần phân liệt à? Hay hôm nay là ngày cá tháng tư?
Không đúng, hôm nay là ngày 26 tháng 12, ngày cá tháng tư là ngày 1 tháng 4 mà.
Lẽ nào tôi đang bị ảo giác sao?
Tôi nhìn anh bằng biểu cảm như thấy người ngoài hành tinh rồi hỏi anh một cách ngớ ngẩn: “Đường Kiêu, tôi là ai?"
Anh nhìn tôi một cái, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.
Tôi cảm thấy câu hỏi này chưa đủ để hỏi ra sự thật nên tiếp tục truy hỏi anh: “Anh nhìn thật kỹ nha, tôi không phải là Phàn Dục Nam đâu?”
Khóe miệng anh giật giật và tiếp tục nhìn tôi khinh bỉ: “Ngực cô không bằng cô ta, vả lại trí tuệ cũng thấp hơn cô ta, thậm chí còn có hiện tượng tuột dốc nữa.
Tôi
Anh ta lại lấy Phàn Dục Nam so sánh với tôi, tôi làm sao mà hơn cô ta chứ? Thế mà nói thích tôi thì đúng là gạt người mà.
Nhắc đến chuyện này, tôi lập tức tức giận nên trực tiếp nói: “Sao cái gì anh cũng lấy Phàn Dục Nam so sánh với tôi vậy, nếu anh thích bộ ngực đồ sộ của cô ta như vậy thì sao anh không theo cô ấy đi Hồng Kông? Anh ở đây trêu ghẹo tôi, anh thấy chọc tôi rất vui đúng không?”
Khuôn mặt vốn ôn hòa của anh bỗng biến sắc trở nên khó coi: “Lý Nhã Hàm, não cô bị bệnh à? Tôi nói thích cô thì là thích cô, chẳng lẽ phòng này còn người thứ ba sao? Có ma à?"
Tôi bĩu môi: “Ai mà biết anh có giấu người đẹp nào trong nhà không? Nói không chừng anh cặp với cô ý tả nào trong bệnh viện này thì sao, tôi thấy cô sáng nay cũng được đó, eo thon ngực nở, mặc đồng phục vào khiến tôi cũng muốn chảy máu mũi rồi.”
Anh ta lạnh lùng khịt mũi: “Đúng vậy, thân hình của người ta là cái thứ mà cả đời này cô cũng không thể nào với tới được!”
Tôi tức sôi lên: “Xem kìa, rõ ràng là anh không thích tôi mà cứ gắn mác vào người tôi, anh khiến người khác suy nghĩ lung tung không nói mà còn cắt cả số đào hoa của tôi nữa, Đường Kiêu, anh thật là xấu xa.
Lúc này thì anh không nói gì nữa cả, đôi mắt đen láy nhìn chăm chăm tôi khiến tôi có chút chột dạ. “ờm... tôi... tôi nói đùa thôi.” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Sự im lặng là dấu hiệu sắp bộc phát cơn thịnh nộ của anh ta, còn tôi bây giờ thì đã thành công trong việc chọc giận anh ta rồi u?
Thế nhưng không ngờ là giọng nói anh đột nhiên lại dịu dàng xuống. “Thế nhưng tôi không hề nói đùa với cô, tôi yêu cô, Lý Nhã Hàm, tôi muốn cô mãi mãi bên cạnh tôi có được không?” “Hả?”
Tình tiết đột nhiên thành ra như thế quả là khiến tôi bất ngờ, thế là trong lúc tôi đang ngơ ngác thì anh đã dùng sức kéo tôi đến, chân tôi vẫn còn đang đi đôi giày cao gót nên bị kéo như thế khiến tôi đau suýt rơi cả nước mắt ra ngoài.
Trong khi tôi còn đang nghiến răng tính xoa xoa chân thì khuôn mặt to lớn của anh bỗng xuất hiện trước mặt khiến tôi sợ đến mức quên mất cả phản kháng. “Trừng to mắt như thế làm gì vậy hả? Muốn dọa người à, tôi xem bộ dạng cô như thế thì hết muốn hôn luôn rồi.”
Chưa kịp đợi tôi nhắm mắt lại thì anh đã lấy tay che mắt tôi lại và đặt nhẹ môi anh lên môi của tôi, nó có chút ướt át như mưa phùn rơi, khiến não tôi bỗng chốc trở nên trống rỗng, thậm chí quên mất mình đến đây để làm gì.
Kỹ năng hôn của Đường Kiêu quả là rất tốt, anh biết khi nào nên mạnh mẽ khi nào nên nhẹ nhàng, một chốc sau tôi đã bị anh quyến rũ đến mức cả người mềm nhũn như bông tuyết mà nằm xuống giường với ánh mắt mơ