Tôi lập tức xuống xe, kéo áo đi vào chung cu.
Đi được nửa đường, tôi đột nhiên quay đầu, phát hiện anh vẫn đứng tại chỗ, tuyết rơi rất lớn, bay lả tả rải đầy đầu vai anh, rơi trên mái tóc đen của anh, như thể cả thế giới chỉ còn hai màu đen trắng.
Tim tôi tự dưng quặn lại, hơi đau, ngẩng đầu lần nữa, nhìn thấy anh ôm tay chật vật chui vào trong xe, trong nháy mắt tôi không còn quá khó chịu nữa.
Xì, trời lạnh như vậy còn ăn mặc phong phanh, muốn thời trang phang thời tiết à, cho anh chết cóng.
Nói đến lạnh, tôi hồi tưởng lại dáng vẻ buổi sáng anh chỉ mặc một chiếc quần lót, dáng người đó... Đẹp đến nỗi đủ khiến người ta phun máu mũi tung tóe.
Phì phì phì, tôi nghĩ gì vậy? Cho dù thân hình của anh đẹp thì sau này cũng không liên quan gì đến tôi, Lý Nhã Hàm à Lý Nhã Hàm, chẳng lẽ lâu rồi mày không được đàn ông tưới tắm, trở nên đói khát sao?
A Di Đà Phật, thiện tại thiện tại, sắc tức thị không, không tức thị sắc, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, nên nghĩ xem lát nữa về nhà giải thích với Đào Cẩn thế nào đi.
Đứng tại chỗ một lát, ai dè gió quá lớn, suýt nữa bị đông thành cây nước đá, tôi lạnh cóng vội xoay người đi về.
Về đến nhà, tôi ấn chuông cửa, mới ấn một tiếng, cửa đã mở ra.
Còn chưa kịp thấy rõ người trước mắt là ai, tôi đã ngã vào một lồng ngực rộng lớn. "Nhã Hàm, tối hôm qua em đi đâu vậy? Anh gọi cho em rất nhiều cuộc em cũng không nghe, anh lo đến nỗi chạy tới nhà họ Mộc tìm em..."
Khụ khụ... Đào Cần đến nhà họ Mộc tìm tôi u?
Tôi chui ra từ trong ngực anh. "Sau đó thì sao?"
Trên mặt anh tràn ngập niềm vui mất đi lại có được, nghe thấy tôi hỏi chuyện tối hôm qua, sắc mặt không quá tốt. "Tối hôm qua anh chờ mãi đến hơn mười một giờ khuya, em cũng không gọi điện thoại cho anh, mà anh gọi cho em em cũng không nghe máy, bởi vì lo cho em, anh bèn đến nhà họ Mộc, ai ngờ lúc đến đó, tiệc đã tan rồi..." "Anh không thấy bóng dáng em trong hội trường, vừa khéo đụng phải cậu ấm nhà họ Mộc, bèn hỏi anh ta em đi đâu, anh ta nói anh ta không biết, còn nói hình như em đi rồi, có chuyện rất quan trọng cần làm...
Tôi thật muốn đánh tên Mộc Tử Thông kia một trận, rõ ràng là anh ta đưa ra ý tưởng ngu ngốc để Đường Kiêu nhốt tôi trong phòng, kết quả còn nói tôi đi rồi?
Chắc chỉ lừa được người khờ khạo như Đào Cẩn thôi... "Nhã Hàm, tối hôm qua rốt cuộc em đi đầu vậy? Còn nói có chuyện quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì?"
Tôi hơi hoảng hốt, đành phải cúi đầu nói tối hôm qua tôi uống nhiều quá, đi về với một người bạn nữ, sau đó ngủ mất. "Uống nhiều quá? Chẳng phải em không thể uống rượu sao?"
Ách... Đáng chết, sao tôi lại quên mất chuyện này.
Nhìn qua ánh mắt chân thành của anh, tôi nghiêm mặt cười với anh một cái. "Ừm, bởi vì... tối hôm qua bọn họ chơi hăng qua, anh cũng biết mà, nói thật lòng hay mạo hiểm đó, cho nên... "Vậy lần sau em đừng chơi trò này với người khác nữa, em không thể uống rượu, nhỡ đâu uống say bị ai sàm sỡ thì làm sao giờ?"
Tôi cười hì hì: "Được."
Anh hôn môi tôi một cái, khiến khuôn mặt tươi cười của tôi lập tức cứng đờ, khi sắc mặt tôi dần đỏ lên, anh cưng chiều vuốt tóc tôi nói: "Ngoan, anh đi làm bữa sáng cho em." "Ba, con cũng muốn hôn..."
Giọng nói non nớt của Shelly vang lên dưới chân chúng tôi, lúc tôi cúi đầu nhìn cô bé, cô bé đã được Đào Cẩn bể lên, nhanh chóng hôn lên mặt cô bé một cái. "Tiểu Tuyết ngoan, ba đi nấu đồ ăn ngon cho con."
Shelly gật mạnh đầu: "Shelly thích ăn bánh cheese