**********
Chương 245 Đàn ông nổi giận
Thật đúng là khóc không ra nước mắt, hai người lỗi chuyện như vậy ra so găng, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm sao?
Lúc này, Đường Kiêu đứng lên từ dưới đất, đi đến bên tủ lạnh lấy rượu.
Lòng nóng như lửa đốt, tôi kéo Đào Cẩn không chịu để cho hai người họ chạm vào rượu, Đường Kiêu lại châm chọc bên cạnh.
“Không dám thì cứ nói thắng, tôi coi thường loại người lấy phụ nữ ra làm bia chắn nhất đấy.
Tôi ngẩng đầu trừng mắt với Đường Kiêu: “Anh muốn uống rượu đúng không? Được, tôi uống với anh! Anh có dám không?"
Đào Cẩn đen mặt đẩy tôi ra: “Việc này không liên quan đến em, yên tâm, anh sẽ không thua đâu.
”
Hai con lừa cứng đầu này!
Tôi đang định nổi giận, Mộc Tử Thống hóng chuyện bên cạnh còn thêm dầu vào lửa.
khoan thai khoác tay lên vai tôi.
“Em Nhã Hàm, em cứ để hai người họ so tài đi, nếu không đến lúc đó em lại tái phát bệnh sợ lựa chọn, do dự dùng dằng giữa hai người đàn ông thì khó lắm đấy”
Con người Mộc Tử Thông đúng là cay độc, anh ta đang tổ khổ tôi không đưa ra lựa chọn giữa hai người bọn họ à? “Anh nói nhẹ nhàng vậy, sao anh không đi uống đi?”
Tôi lựa chọn thái độ chế giễu lại đối với sự trào phúng của anh ta.
“Thật ra anh cũng muốn, nhưng nếu anh uống say, ai làm trọng tài đây? Anh đã nói rồi, hôm nay là thời điểm em nhất định phải lựa chọn, nếu không em lúc thì Đào Cẩn lúc thì Đường Kiêu, anh cũng lười uống rượu giải sầu với thằng bạn này.
”
Nghe câu này xong, tim tôi như bị kiến cắn, vừa xót vừa đau: “Anh có ý gì? Anh nói là Đường Kiêu vì tôi mà chạy đi uống rượu ư?" “Mộc Tử Thông, con mẹ nó cậu có muốn làm trọng tài nữa không? Không làm thì cút ngay cho mình, mẹ nó, đàn ông mà lề mề chậm chạp còn ra thể thống gì nữa?”
Mộc Tử Thông quay đầu đá cho Đường Kiêu một phát vào mắt cá chân anh, Đường Kiêu đau đến nỗi mặt tái đi.
“Mẹ nó bây giờ cậu còn huênh hoang gì với mình? Tên nào trước đó ngày ngày uống say ở quán bar hả?”
Trong lòng tôi hỗn loạn, quát to với bọn họ: “Hai người có thể đừng cãi nhau được không?”
Đào Cẩn kéo nhẹ tôi vào lòng: “Ngoan, đừng nổi nóng, chúng ta trở về đi.
Không chờ tôi nói, Đường Kiêu lại cười khẩy một tiếng, khinh khỉnh nói đằng sau: “Sao vậy? Sơ à? Chẳng phải vừa rồi vẫn còn giả vờ làm sói già vẫy đuôi muốn thi uống rượu với tôi sao? Chưa gì đã sợ rồi à?”
Đào Cẩn nhíu mày lại, trong mắt ánh lên lửa giận: “Tôi không sợ, muốn so với tôi cũng được thôi, chờ tôi thu xếp xong cho Nhã Hàm sẽ quay lại, xem ra tối nay không khiến anh hết hi vọng, anh sẽ không bỏ qua.
Đường Kiêu nhếch môi cười trào phúng: "Ai khiến ai hết hi vọng còn chưa chắc đâu, có điều tôi nhất định có lòng tin thắng được anh!”
Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, Đào Cẩn lại ôm tôi muốn để tôi trở về, nhưng sao tôi có thể cam lòng bỏ mặc vậy được? Bèn cầu xin anh.
“Đào Cẩn, em biết em không ngăn được quyết định của anh, nhưng anh có thể cho em ở lại được không? Em sợ mọi người sẽ xảy ra chuyện.
.
.
Đường Kiêu cầm đồ khui một chai Brandy, bắt đầu rót rượu vào hai lỵ, tôi nhìn chất lỏng trong suốt càng nhiều hơn, mí mắt cũng giật giật.
“Em muốn ở lại cũng được, có điều lát nữa Đào Cẩn uống say, em còn có thể đưa anh ta về nhà.
.
Đường Kiêu ung dung nói đến đây, lại đổ tiếp rượu vào lỵ, mãi đến khi đổ đầy ứ hai ly, anh mới dừng lại.
“Lý Nhã Hàm, anh đã nói em là của anh thì tuyệt đối là của anh, anh sẽ không nhường em cho bất cứ ai đâu, tuyệt đối sẽ không!”
Trên mặt Đường Kiêu lộ vẻ liều mạng khiến trái tim tôi không khỏi xúc động, nhưng một giây sau, anh lại cầm ly lên dốc hết rượu trong ly vào dạ dày, nhìn thôi cũng thấy đau.
Brandy không phải rượu vang, uống một lúc mới thấm, đây là rượu nặng, anh uống vậy đau dạ dày thì sao?
Tôi khóc không ra nước mắt, nhìn thấy Đào Cẩn cũng cầm ly rượu trên bàn uống, toàn bộ quá trình im ắng mà nhanh chóng, chỉ khẽ nhíu mày.
Hai người này.
.
.
xem ra thật sự không xong rôi.
Mộc Tử Thông ở bên cạnh trông chừng tôi, mục đích là vì để tôi không đi quấy