Một cái tát bất ngờ khiến tôi ngây ra.
Đường Kiêu lớn tiếng nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy?"
Mẹ anh quay đầu sang: "Sao con không tự nhìn lại xem, vì cô ta mà con bị thương bao lần rồi? Đây chính là sao chổi, là người phụ nữ đen đủi, cô ta không xứng với con!" "Mẹ, không cần biết cô ấy có xứng hay không, con chỉ biết rằng đời này con chọn cô ấy rồi, mẹ muốn ngăn cản cũng vô dụng thôi!"
Tôi ngơ ngác đứng bên cạnh, lúng túng ôm khuôn mặt nóng bừng.
Mẹ của Đường Kiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn Đường Kiêu: "Con bị ngu à? Bản thân con đã kết hôn rồi con có biết không? Thật sự không hiểu rốt cuộc con nghĩ như thế nào.
.
.
"Nói chung mẹ không cần biết con có thái độ gì, mẹ cũng nói thẳng ra luôn, cả đời người phụ nữ này đừng hòng bước vào Đường gia chúng ta, mẹ chỉ nhận con dâu là
Nam Nam thôi!"
Tôi biết mà.
.
.
Trở ngại giữa tôi và Đường Kiêu không chỉ là Đào Cẩn, còn có người nhà của anh, dù tôi và anh bên nhau cũng nhất định không nhận được lời chúc phúc.
.
.
So với như vậy, chi bằng bản thân tôi từ bỏ.
"Mẹ cho con biết, Đường Kiêu, lần này chờ Nam Nam quay về, con hãy lập tức đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn cho mẹ, ruồi không đậu vào quả trứng lành (*), con còn không tỉnh ngộ thì đừng trách mẹ không khách sáo với cô ta!" (*) Ruồi không đậu vào quả trứng lành: ý nói bản thân phải có vấn đề thì phiền phức mới dính lấy mình.
Giọng của mẹ Đường Kiêu kéo suy nghĩ của tôi về, tôi nhìn chằm chằm mặt bà ấy, thấy bà ấy cũng đang nhìn tôi chòng chọc, ánh mắt như hận không thể móc ra hai cái lỗ trên người tôi
Giọng của Đường Kiệu cực kỳ lạnh: "Con sẽ không kết hôn với Phàn Dục Nam, mẹ cũng đừng hòng chia rẽ bọn con, mẹ, chuyện con đã quyết định thì không thay đổi được, nếu như mẹ vẫn tiếp tục ngăn cản, con cũng chiều tới cùng.
.
.
"Chát!"
Lại một cái tát nữa rơi xuống mặt tôi, cái bạt tai này của bà ta khiến cho tôi đầu váng mắt hoa, khó lắm mới đứng vững được, nước mắt rưng rưng, tôi nhịn hồi lâu mới không rơi nước mắt.
"Mẹ!" "Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, là quyết định của một mình con trai mẹ, muốn đánh thì đánh con đi, mẹ động vào cô ấy làm gì!" "Quyết định của con? A Kiêu, con là con của mẹ, mẹ còn không hiểu con người của con sao? Con bị con hồ ly lẳng lơ này mê hoặc rồi, chẳng lẽ con không biết cô ta đã có bạn trai rồi sao?" "Uống cho con là người làm ăn, chẳng lẽ con không nhìn ra thủ đoạn của cô ta sao? Một con đàn bà hư ngàn người ngủ, vạn người đè mà xứng để con nỗ lực vì cô ta sao?" "Đủ rồi đấy bác gái!"
Tôi ngắt lời bà ta, cơ thể vì quá kích động mà khẽ run lên, nước mắt sóng sánh trong mắt rồi trào ra.
"Cháu rất kém cỏi, không xứng với con của bác, bác nói đúng, cháu đã có bạn trai, không nên dây dưa con của bác, cháu xin lỗi, có lẽ trước đó cháu chưa nói rõ với con trai bác nên bây giờ anh ấy mới hiểu lầm ý cháu.
.
.
Nhắm mắt lại, tôi hít sâu một hơi, sau khi hít thở chậm rãi, tôi bình tĩnh nhìn vào con ngươi sâu như đêm tối của Đường Kiêu.
Trước kia ánh mắt anh rất sắc bén, cũng sẽ rất dịu dàng, chứa đựng quá nhiều quyền luyến với tôi, có điều từ hôm nay trở đi, cảm xúc trong đôi mắt đó không còn thuộc về tôi nữa.
"Đường Kiêu, tôi không thích anh, người tôi thích là Đào Cẩn, anh hãy nghĩ xem, nếu như tôi thật sự thích anh thì đã sớm quay về với anh rồi, sao lại ở lỳ trong nhà Đào Cẩn không chịu đi chứ? Tôi và anh ấy sống rất hạnh phúc, không thích bị người ngoài tới quấy rầy.
.
.
" "Mẹ anh nói rất đúng, người phụ nữ như tôi không xứng với anh, nhưng tôi có thể tìm được người đàn ông tốt hơn anh.
.
.
Tôi và Đào Cần sắp kết hôn rồi, chẳng qua tôi chưa nói cho anh biết thôi, anh hãy dẹp suy nghĩ đó đi.
"
Tôi không phải người biết nói dối, nhưng bây giờ đối mặt với anh, tôi lại có thể bình tĩnh nói dối anh.
Có lẽ tôi giống như Đào Cần nói, đầu óc vẫn rất linh hoạt, năng lực ứng biến linh hoạt như vậy không dùng vào công việc thật sự quá đáng tiếc, nói không chừng ngày nào đó tôi sẽ có thu