(*) Ngoại tình.
Muộn như này rồi, là ai được chứ?
Thím Dư và bảo mẫu đều có chìa khoá, đáng lẽ không cần gõ cửa mà.
Tôi rón rén đi đến bên cửa, ghé vào mắt mèo nhìn ra, người đứng bên ngoài là cô gái ôm hôn với Đường Kiêu mà tôi nhìn thấy trong thang máy trước đó.
Cô ta đến gõ cửa làm gì?
Dù trong lòng nghi ngờ, nhưng tôi vẫn mở cửa ra.
"Có chuyện gì không?" "À ở.
.
.
Chủ tịch Đường hộc máu, hơn nữa còn rất nghiêm trọng, cô có thể qua xem được không?"
Nghe cô ấy nói xong, tim tôi như bị ai đó bóp chặt, vô cùng đau đớn.
Nhưng tôi dằn lòng không qua gặp anh, bình tĩnh nói với cô gái đó: "Cô đừng tìm tôi, tôi không phải bác sĩ, với tình huống của anh ấy thì cô nên gọi cấp cứu đi, tìm tôi cũng vô dụng thôi.
"
Cô gái đó cắn răng, nói: "Vậy tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng chỉ cầm tiền, những chuyện này không nằm trong phạm vi phục vụ của tôi, tôi đã nói tình huống cho cô biết rồi, cô mặc kệ tôi cũng bỏ tay thôi!"
Nói xong, cô ấy quay người đi về phía thang máy, bỏ lại một mình tôi đứng tại chỗ, trợn mắt há miệng.
Con gái bây giờ đều không muốn tích đức vậy sao? Ngay cả người cũng không muốn cứu, hôm nay nếu Đường Kiêu chết vì mất máu quá nhiều, tội của cô ta lớn lắm đấy.
Cô gái thất đức chết tiệt này, đúng là đồ máu lạnh, chỉ nhận tiền không nhận người, tôi rủa cô ta sau này sinh con không có lỗ đít.
Mắng người phụ nữ đó xong, tôi vẫn đóng cửa đi sang nhà bên cạnh.
Từ xa tôi đã thấy Đường Kiêu nằm trên mặt đất phòng khách, bên cạnh là một bãi máu đỏ tươi, lập tức dọa tôi mất hồn mất vía.
"Đường Kiêu!"
Tôi nhào vào bên cạnh anh, tổn sức đỡ anh dậy: "Đường Kiêu, anh hãy kiên trì một chút, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện ngay.
.
.
Nói xong, tôi dùng hết sức bình sinh kéo anh từ dưới đất lên, đang định công anh lên lưng tôi, vào lúc này, anh lại yếu ớt mở miệng.
"Anh không đi.
.
.
Anh không đi bệnh viện.
Tôi khóc lóc: "Anh đừng nói chuyện ngớ ngẩn vậy nữa! Chúng ta đến bệnh viện khám bệnh thì anh mới sống được, anh còn có người nhà nữa đấy.
.
.
Anh giãy giụa xuống khỏi người tôi, nằm trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn tôi: "Đi cũng vô dụng thôi, Nhã Hàm, anh bị ung thư dạ dày, không chữa được.
"
Đầu tôi “ầm” một tiếng nổ tung, cả thế giới trống rỗng.
"Sao lại thế.
.
.
Tại sao có thể như vậy? Đường
Kiêu, có phải anh lừa tôi không vậy? Có câu kẻ xấu sống ngàn năm, sao anh lại thế.
"
Đôi mày anh hơi nhíu lại, nhưng cuối cùng chỉ nói ra ba chữ: "Anh xin lỗi"
Nước mắt tôi lập tức chảy ra, khóc mắng anh.
"Đã bảo anh đừng uống rượu rồi anh còn không nghe, cơ thể đang khỏe mạnh sao chỉ còn sống nửa năm được hả? Anh hãy trả lại cho tôi Đường Kiêu khỏe mạnh đi, anh hãy trả lại cho tôi đi.
"
Đường Kiêu hờn dỗi nói: "Anh đâu là gì của em, trả lại cho em cái gì được? Ngày ngày nhìn thấy em và Đào Cẩn đi về có đôi có cặp, có lẽ anh còn chưa có chết, hai người đã có con rồi đấy.
.
.
"Có con cái rắm!"
Tôi khóc mắng anh: "Anh cho rằng tôi là gà mái à? Có thể đẻ trứng là xong việc được đ Anh đã như này còn nói những cái đó làm gì, đi, đi bệnh viện với tôi!"
Anh cứng đầu quay mặt qua chỗ khác: "Anh không đi, em đã ngủ với Đào Cẩn rồi, anh chết đi luôn cho xong"
Tôi vừa vội vừa tức: "Ngủ cái rắm! Anh tưởng tôi là lợn giống lăng nhăng như anh sao? Phụ nữ nào cũng đè lên được, đã như này còn rước gái về nhà, đáng đời anh bị ngạt chết vì cặp ngực bự của cô ta!"
Đường Kiêu phì cười ra tiếng: "Ghen rồi à?" "Ghen cái con khỉ.
.
.
Đi, đến bệnh viện với tôi, anh xấu xa vậy không chết được đâu.
" "Anh không đi, anh mà đến bệnh viện em sẽ không cần anh nữa, vừa rồi em định ném anh cho bác sĩ, sau đó trở về tìm Đào Cẩn.
.
.
Anh không đi!"
Tôi đứng lên, muốn kéo anh đi bệnh viện, anh lại ôm lấy chân tôi, giọng nói dịu dàng "Em đừng đưa anh đi bệnh viện được không? Anh không thích nơi đó, tối nay em hãy ở bên anh đi, anh sợ bản thân anh.
.
.
không còn cơ hội nữa.
.
.
Nước mắt của tôi lại trào ra mãnh liệt lần nữa, ôm anh khóc sụp trời