Đường Kiêu bị tôi đá một cái đau đến mức cong hết cả lưng la oai oái lên, thêm vào đó toàn thân anh đều là máu nên hình ảnh có chút ghê rợn.
Tôi mặc kệ anh và tiếp tục mở cửa, Đường Kiêu gấp gáp đuổi theo, chạy ra trước chặn cửa lại.
“Nhã Hàm, em đừng đi, anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh đi, anh đảm bảo lần sau sẽ không nghe theo lời của Mộc Tử Thông đi làm những chuyện xấu nữa.
.
.
Tôi tức giận nhìn anh trừng trừng: “Đừng cai nữa, anh tiếp tục đi gạt người đi, liên quan gì đến tôi chứ? Bản thân anh gạt người ta sao lại đổ lên đầu của Mộc Tử Thông làm gì? Đường Kiêu, anh là đàn ông mà sao không có trách nhiệm vậy hà?”
Nói xong thì tôi đẩy anh ta một cái: “Tránh ra!"
Thế nhưng anh không động đậy, đầu anh toàn là vết máu khiến người khác nhìn vào trông giống đã như bị ai đánh bể đầu vậy.
“Anh không tránh, Nhã Hàm, anh biết là em vẫn còn yêu anh mà, mặc dù trước mặt em không thể hiện gì nhưng lòng em vẫn còn có anh, tối hôm qua.
.
.
tối qua chính em nói với anh còn gì? “Hừ! Anh còn dám nhắc chuyện tối qua hả? Anh nhắc đến là tôi lại bực mình!” “Đường Kiêu, anh có phải là thấy mình quá đẹp trai nên phụ nữ trên thế giới này đều yêu thích anh không vậy hả? Rõ ràng anh biết tôi là bạn gái của Đào Cẩn nhưng anh lại gạt tôi và khiến tôi phải cắm sừng anh ấy, anh có biết không hả?” "Anh chỉ nghĩ cho bản thân anh thôi, anh có nghĩ cho tôi không? Cuộc sống sau này tôi và Đào Cần phải sống sao đây?"
Đường Kiêu tính qua ôm lấy tôi nhưng bị tôi né tránh, anh đưa tay lên và ngơ ngác đi vài giây rồi bất lực bỏ tay xuống.
"Thế nhưng em không yêu anh ta thì ở bên anh ta sẽ thấy vui sao? Nhã Hàm, bây giờ em đang tự lừa gạt bản thân đấy, rõ ràng là em không yêu Đào Cẩn, em như thế chỉ là đang tổn thương đến cả hai mà thôi, như vậy thì có ích gì chứ?" "Cho dù đúng là như thế thì tôi cũng sẽ không cùng một kẻ lừa gạt như anh bên nhau!"
Tôi lạnh lùng nhìn anh ấy: "Đào Cẩn có thể cho tôi cảm giác an toàn còn anh thì không thể, xung quanh anh lúc nào cũng có ong bướm vây quanh, anh như thế thì bảo tôi nhìn thấy hy vọng ở đâu?"
Khuôn mặt anh ôn hoà đi đôi chút: "Nếu như đây là cái nguyên nhân mà em nói thì anh có thể sửa đổi, anh tình nguyện vì cái cây xiêu vẹo như em mà bỏ hết cả khu rừng.
"Anh cút đi!"
Tôi đá vào mắt cá chân anh một cái: "Anh mới là cái cây xiêu vẹo đấy! Tôi thấy anh hoàn toàn không nên đến tìm tôi làm gì.
.
.
"Có câu thành ngữ nói rất hay là, chó không sửa được tính ăn cứt, anh đi về mà tìm khu rừng của anh đi!"
Tôi tức đến sôi máu, anh ta lại còn nói tôi là cái cây xiêu vẹo, thế ai mới là khu rừng hả? Là em gái ngực to tối qua à? Hay là Phàn Dục Nam?
Tôi chịu hết nổi anh ta rồi!
Càng nghĩ thì càng tức nên tôi đã dùng chân đá vào đùi anh một cái, đây là lần đầu tôi đánh ai đó hiểm như thế nên anh cũng bị tôi dọa cho chết khiếp, đến mức không dám nói nặng lời mà chỉ đưa rối rít xin lỗi thôi.
Ha ha, tôi chỉ muốn nói nếu lời xin lỗi có ích thì còn cần gì tới cảnh sát nữa chứ?
Tôi bị anh ta chọc tức đến mức có khi muốn cầm con dao lên mà đâm anh ta vài nhát cho hả giận không chừng, nhưng tôi không muốn tốn thời gian với anh ta nữa nên đã kéo cửa nhà anh ta chạy ra ngoài, tôi sập cửa thật mạnh, nhốt anh bên trong phòng.
Tôi lại mở cửa nhà Đào Cẩn ra vào chui tọt vào bên trong, cả quá trình chỉ có mười mấy giây thôi, đến một chút cơ hội để giữ tôi lại tôi cũng không cho Đường Kiêu.
Khi tôi còn đang thất thần quay về nhà thì Tiểu Tuyết đã thức dậy rồi, con bé đang ngồi chơi với gấu bông trên ghế sô pha với con mắt đỏ hoe giống như vừa khóc xong vậy.
"Mẹ Nhã Hàm, mẹ đi đâu thế? Tiểu Tuyết tìm mẹ trong nhà nhưng tìm nửa ngày cũng không thấy đâu cả.
"
Vừa nhìn thấy tôi thì con bé đã òa khóc thành