Sắc mặt Đường Kiêu hơi khó coi, lực tay nhéo mặt tôi mạnh hơn.
"Anh nói nhiều lời tình tử như vậy, chẳng lẽ em không thấy cảm động sao?"
Tôi cười "ha ha”, quay mặt qua chỗ khác che giấu nét cười.
"Cảm động đầu có ăn được, anh không dẫn em đi mua nhẫn kim cương, em không cưới "
Đường Kiêu sốt ruột, kéo tay tôi
định đi ra ngoài.
"Em muốn nhẫn kim cương đúng không? Đi, ông đây mua cả xe đập chết em."
Tôi nhảy không đi, cả người nhào lên lưng anh như con bạch tuộc.
“Đập chết em anh sẽ thành người không vợ đấy, anh xem ai mà chịu được tên củ cải lăng nhăng anh mà lấy anh chữ, chỉ có kẻ huỷ diệt lăng tử là em, mới có thể trị được anh thôi biết chưa?
Hai tay Đường Kiêu dứt khoát nâng đùi tôi lên, công tôi lên, xoay vòng tại chỗ như kẻ ngốc, dọa tôi sợ gần chết.
“Đường Kiêu, anh điên rồi à? Nhờ hai chúng ta ngã thì sao?”
Anh như đang hờn dỗi, bỗng nhiên lại xoay một vòng
“Em mới điên đấy, ông đây tổn bao can đảm mới cầu hôn em, còn nói một đống lời khiến bản thân cũng cảm động...!muốn nước chảy thành sông, làm những chuyện này mới càng yên tâm hơn, ai ngờ em không nể mặt gì cả?"
“Ai nói em không nể vậy? Chẳng lẽ không cho phép em kiêu ngạo chút sao? Trước đó anh hành hạ em hơn nửa năm, em chỉ trả thù anh một khoảng thời gian ngắn, anh đã không chịu nổi rồi à?"
Đường Kiêu "hừ” một tiếng, tôi không nhìn thấy nét mặt của anh, nghĩ chắc là sung sướng lắm.
"Nói thật, Lý Nhã Hàm, anh Haim thấy con người anh rất ngốc, tám năm trước khi ở bên Phần Dục Nam, anh dốc hết tình cảm, về sau bị cô ta tổn thương, anh không còn thích bất cứ ai nữa."
"Kể cả khi gặp em, anh cũng nghĩ như vậy, bởi vì anh cho rằng anh không thể nào yêu em, nhưng vừa nhìn thấy cảnh em ở bên người đàn ông khác, tim anh như bị một bầy mèo cào vậy."
“Về sau anh thích bắt nạt em, nhìn thấy dáng vẻ ấm ức tức giận của em thì rất đã, nhưng anh không nghĩ rằng đây là yêu người anh rất ngốc, em đừng nhìn bình thường anh rất có đầu óc về phương diện buôn bán, nhưng nếu đụng phải vấn đề tình cảm, anh sẽ rơi vào không rút ra được, như kẻ ngốc
Nghe anh nói một hơi nhiều lời như vậy, trong lòng tôi cũng trào dâng cảm xúc, vừa định nói chính tôi cũng hơi ngốc, Đường Kiêu lại bộc bạch tiếp.
đó anh đã làm rất nhiều chuyện tổn thương em, Nhã Hàm, anh rất xin lỗi, trước kia anh luôn coi tình yêu như lòng hạm chiếm hữu quấy phá, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ em khổ sở, thật ra anh cũng không vui nổi, nhưng vì sĩ diện, anh luôn bỏ lỡ em hết lần này đến lần
Nghe đến đó, tôi bĩu môi, lầm bầm: cũng biết à, cả trái tim em bị anh tổn thương thành mã hai chiều, nhưng anh lại làm như chẳng có gì,anh nói xem anh có đáng đánh hay không?"
Tiếng cười dịu dàng của Đường Kiêu vang lên bên tai tôi, anh đặt tôi ngồi lên bàn làm việc, ánh mắt ngang bằng tôi, đôi mắt đen như mực rất sâu.
"Đáng đánh, đáng đánh, em là bà xã đại nhân của anh, chờ ngày sau chúng ta kết hôn, anh sẽ mua một cái ván giặt đồ để quỷ, anh có lỗi với em, có lỗi với đứa con đầu của chúng ta, nếu như anh biết chuyện này từ trước, anh nhất định không dám bạo hành em."
Đường Kiêu nói một tràng khiến tim tôi nghẹn lại, thở dài, không biết nên nói gì, để giảm bớt đau đớn trong nội