Tôi luôn nghĩ cái chết của ba tôi là do bệnb tim tái phát, nhưng qua lời nói của Vương Thục Phấn thì xem ra cái chết của ông không đơn giản như thế.
Tôi bỏ qua lời can ngăn của Đường Kiêu, lao ra khỏi chung cư và chạy đến nhà Khương Chí Cang.
Cái căn nhà đã giam giữ tôi hai lần, khiến tôi chịu vô số sự dày vò, ngay lúc này tôi lại không có chút sợ hãi nào.
Tôi đập cửa rầm rầm, gọi lớn tên Vương Thục Phấn ra mở cửa.
Có lẽ là sợ tôi đến tìm bà ta tính sổ nên bà ta chỉ mở hé ra một khe, còn dùng dây xích khóa lại nữa.
“Kêu cái gì mà kêu, không sợ người khác nghe thấy àI” Vương Thục Phần ló nửa cái đầu ra, trông bộ dạng của bà ta thì xem ra Khương Chí Cang không có ở nhà, nếu không thì bà ta đã không sợ sệt như thế rồi.
“Bà sợ người khác nghe thấy sao? Tốt thôi, bà cho tôi vào nhà rồi nói.” Vương Thục Phấn không màng đến lời nói của tôi, sập cửa một cái rầm. Cho dù tôi đập cửa thế nào thì bà ta vẫn không có động tĩnh gì khiến tôi tức đến đạp cả cánh cửa.
Bà ta không mở cửa thì tôi sẽ từ từ đợi.
Trong lời nói của bà ta rõ ràng là để lộ điều gì đó, nếu tôi không hỏi rõ về cái chết của ba tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không rời đi nửa bước.
Tôi chờ ngoài cửa cả đêm như thế với tâm trạng bất an. Cả đêm tôi không có lấy chút mệt mỏi, trong đầu toàn là tình cảnh lúc ba tôi qua đời và việc làm thế nào để hỏi Vương Thục Phấn, ép bà ta nói ra sự thật.
Sáng hôm sau, bà ta quả nhiên xách giỏ ra đi chợ, vừa mở cửa ra định bước đi thì thấy tôi còn ở đó, bà ta đứng ngẩn ra vài giây, buột miệng chửi định quay lại thì tôi đã đẩy cửa bước vào và đóng cánh cửa lại.
“Cô, cô muốn làm cái gì?” Bà ta sợ hãi nhìn tôi, trên mặt không còn vẻ mặt ép người quá đáng nữa. Xem ra đúng là Khương Chí Cang không có ở nhà, bà già này không còn người chống lưng nên đã bớt dữ dẫn đi phần nào.
“Nói! Bà đã làm gì ba tôi?” Tôi không để ý lời bà ta mà vừa vào đã bắt đầu tra hỏi Vương Thục Phấn. Bà ta giật lùi ra sau như sợ tôi sẽ đụng vào bà ta.
Ba tôi biết mình bị bệnh tim nên đó giờ luôn cố gắng không tức giận, bao nhiêu năm nay cũng không tức giận thì làm sao mà lại…
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt trốn tránh của Vương Thục Phấn, lòng tôi chợt chùn xuống.
“Một bà già như tôi có thể làm được gì? Cô đừng vu khống tôi!” Đồ cứng miệng chết tiệt! Bà ta muốn chạy ra ngoài nhưng bị tôi tóm lại.
Tôi cố kiềm chế không đánh bà ta: “Nếu bà không làm gì thì làm sao bà biết đến lúc chết ba tôi vẫn nhớ đến tôi chứ?” Bà ta muốn hất tay tôi nhưng tôi dùng toàn bộ sức lực nên bà ta không làm gì được.
“Biết cái gì mà biết, làm sao mà tôi biết ba cô đã nói gì lúc chết chứ?” Bà ta ậm ừ nửa ngày thì nói ra câu này, rõ ràng là đang giảo biện mà! Tôi cười nhạt một cái, người mẹ chồng ngày xưa giỏi diễn kịch của tôi sao bây giờ