Trong mắt tôi thì mẹ chồng tôi là một người phụ nữ kiên cường. Nghe nói năm xưa lúc bà sinh Khương Chí Cang bị khó sinh, ba chồng lại không bên cạnh nhưng bà vẫn cắn răng vượt qua được.
Nhưng bây giờ bà lại ngồi đờ ra trên ghế sô pha, ánh mắt vô hồn như dòng nước chết.
“Tôi luôn không hiểu, chúng ta cùng là phụ nữ mà bà lại không chút đồng tình với hoàn cảnh của tôi. Ngày xưa tôi nghĩ là do bà muốn bảo vệ con trai thôi, nhưng bây giờ… thì tôi đã hiểu rồi.” Không ngờ lại có ngày tôi lại nắm được điểm yếu của bà ta, nhìn khuôn mặt này tôi thấy thật sảng khoái.
Bà ta liếc tôi một cái: “Cô thì hiểu cái gì?”
Giọng điệu bà ta lúc này không còn hùng hổ mà yểu xìu đi trông thấy, khác hoàn toàn với ngày xưa.
“Người chồng thích đàn ông thì đã đành, đến con trai cũng thích nốt. Người vợ và người mẹ như bà thật là đáng thương đó” Tôi cười nhạo bà ta như bà ta đã từng.
“Bà rõ ràng biết chồng mình chỉ thích đàn ông mà lại còn phải suốt ngày lấy lòng. Nào ngờ cho dù bà có ân cần cỡ nào thì người ta cũng không cần.” Bộ dạng tàn tạ của Vương Thục Phấn khiến tôi cảm thấy hưng phấn, tôi rất muốn xem bộ dạng sụp đổ của bà ta trông như thế nào.
Bà ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt vặn vẹo: “Cô nghĩ tôi như cô, kết hôn rồi vẫn không chung thủy với chồng mà ra ngoài ăn vụng sao?”
Haha, đây là lần đầu tôi nghe một người nói về chuyện ở góa một cách thanh cao thoát tục như vậy, tôi chả biết bà ta bày bộ dạng thanh cao đó ra cho ai xem.
Tôi cười lạnh lùng, trong đôi mắt không có lấy chút đắn đo: “Bà giữ cái bài vị trinh tiết đó, nhưng chồng bà thì đêm đêm ăn vụng, đã vậy… lại là ăn vụng với đàn ông!” Vương Thục Phấn có lẽ không hiểu hôn nhân là do cả hai cùng nhau vun đắp, nếu chỉ có một mình bà ta cố gắng thì không thể nào hạnh phúc được. Vả lại sự cố gắng của bà ta chỉ là đàn gảy tai trâu, dã tràng xe cát mà thôi.
Bà ta tức đến lộn cả ruột gan, ngực run lên do hơi thở gấp gáp, trông thật buồn cười.
“Tôi nghĩ tôi đã thảm rồi, không ngờ… bà còn thảm hơn cả tôi. Tôi chỉ bị lừa hai năm còn bà thì cả đời cũng rút ra không được. Bà làm bảo mẫu miễn phí cho người ta cũng thôi đi, lại còn cam tâm tình nguyện làm công cụ sinh đẻ nữa, thật không biết nói bà là tội nghiệp hay đáng trách đây.” Tôi bĩnh tính buông ra những lời này, nhìn đồng tử giản nỡ của bà ta mà tôi vui sướng tột cùng.
Bà ta bị lời nói của tôi làm cho tức đến nói không ra lời, chỉ có thể chỉ tay vào tôi mà không thốt ra được lời nào.
Tôi nghĩ bà ta đã tê liệt rồi, đến nỗi sinh con cho một người không yêu mình, bây giờ còn muốn kéo tôi xuống nước nữa.
Tôi hận bà ta, rõ ràng là chúng tôi cùng cảnh ngộ mà bà ta lại độc ác đến như vậy, chỉ mong sao cho tôi cũng giống như bà ta.
Bà ta trợn to mắt, biểu cảm vô cùng đáng sợ. Bà ta muốn lao đến đánh tôi nhưng đột nhiên lại ôm đầu, nghiêng mình thì đổ rạp xuống đất.
Cho dù ngã xuống nhưng ánh mắt oán hận của bà ta vẫn không dời khỏi người tôi.
Tôi biết bà ta có thể đã bị xuất huyết não rồi, bệnh này nếu không cứu kịp thời thì rất dễ tử vong.
Trong lòng tôi vui sướng vô cùng. Tốt nhất là bà ta nên chết như vậy, nếu không tôi sẽ khiến bà