Tôi vốn không phải là cô gái mười mấy hai mươi tuổi nhưng khi nghe những lời ghen tuông này thì vẫn cảm thấy vui trong lòng.
Anh dường như rất thích bộ dạng ngoan ngoãn của tôi, hài lòng xoa đầu tôi rồi lại ghé mũi khẽ hít hà mùi thơm của tóc, rất lâu mới nỡ buông ra.
“Tôi không thích cái người đàn ông tên Hà Phong kia, sau này không được gặp tên đó nữa.”
Nghe lời anh nói, tôi nhướn nhướn đôi mày: “Nếu là mối quan hệ trong công việc thì sao?”
Anh nhìn tôi ra vẻ bất mãn: “Vậy thì tôi lựa chọn không hợp tác với công ty của hắn ta.”
Tôi…
Được thôi, anh có tiền anh muốn sao cũng được.
Tôi nằm trở lại giường, trong đầu cứ nghĩ về những chuyện xảy ra đêm hôm qua, chuyện Dương Hân cố ý làm khó, sự dịu dàng của Hà Phong, tất cả đều khiến tôi ngủ không được.
Người thì nghĩ đủ mọi cách để đả kích tôi, người thì lại sau nhiều năm mới nói với tôi là cậu ấy thích tôi.
Thiện và ác là hai cái rất cực đoan, giống như là sự khác biệt của lửa và băng, mọi thứ cứ quay cuồng trong đầu khiến tôi trằn trọc không yên, đến khi Đường Kiêu đánh tôi một cái thì mới chấm dứt, không lâu sau tôi đã chìm vào trong giấc ngủ, tôi buồn ngủ đến mức đến giấc mơ cũng không có.
Sáng sớm thức dậy thấy ánh nắng mặt trời tràn đầy sức sống ngoài cửa sổ, tôi hét toáng lên, hấp tấp dậy mặc quần áo.
“Sắp trễ rồi! Sắp trễ rồi!!”
Tôi tay chân hoảng loạn ra khỏi chăn nhưng lại nhìn thấy Đường Kiêu đang nằm ngủ trong chăn, ánh nắng chiếu vào khiến làn da anh trông căng mịn sáng bóng, cái thân hình quyến rũ chết người này có thể đi làm người mẫu đồ lót được rồi.
Lúc này tôi mới ý thức được đêm qua mình đã làm gì, nhìn lại cơ thể mình, xem ra đêm qua đã lưu lại bằng chứng của cuộc ân ái không ít.
Tôi bất giác đỏ cả mặt, anh ta đột nhiên ôm lấy tôi vào lòng và dùng giọng ngái ngủ nói với tôi: “Sếp còn ngủ bên cạnh cô, trễ giờ cái gì chứ? Vả lại hôm nay là cuối tuần, đêm qua cô uống đến lú lẫn rồi sao?”
Đúng rồi, hôm nay là cuối tuần mà tôi lại muốn đi làm? Xem ra tôi lú lẫn thật rồi.
Sau đó thì tôi lại ngủ không được nữa, bụng tôi đói cồn cào nên đã thức dậy làm thức ăn sáng.
Khi tôi mang thức ăn sáng bày lên bàn thì Đường Kiêu đã ngửi thấy mùi thức ăn mà thức dậy, quần áo còn chưa mặc mà đã chạy ra ngồi ăn bánh bao giống như bức tượng thần Hy Lạp.
Nhìn anh trên người không mảnh vải che thân, tôi ho khan hai tiếng và hỏi anh: “Đường tổng, cho hỏi cuộc sống riêng tư của anh luôn không có quy tắc như vậy hả?”
Anh nhếch môi lên và cười nham hiểm: “Sao? Muốn thử một lần hả?”
Tôi sợ hãi lắc đầu: “Không không không…”
Giây tiếp theo thì anh đã đứng trước mặt tôi, khuôn mặt điển trai của anh ghé sát mặt tôi, anh