“Đường Kiêu…”
“A Kiêu…”
Tôi và Châu Vũ Dao mở lời cùng lúc, cô ta ngơ ngác một lúc rồi đột nhiên khóc lớn lên không dứt.
Cái gì đây, vừa nãy còn hung hãn lắm cơ mà, thế mà chớp mắt cái đã thành ra thế này ư?
Chỉ thấy cô ta đột nhiên sà vào lòng Đường Kiêu mà khóc nức nở lên, giống như là uất ức lắm vậy.
Mọi người vẫn tập trung quanh căn phòng, hai người họ ngay chính giữa cứ giống như là cuộc họp báo của đại minh tinh vậy. Xung quanh toàn là người vây quanh họ trông rất có khí khái.
Tôi thì chỉ thấy phiền phức, bây giờ tương lai tôi ra sao còn chưa rõ, sống chết chưa biết mà họ lại đến xem chuyện náo nhiệt gì chứ?
“Xin tránh ra, xin tránh ra nào, chúng tôi bị HIV đó, mọi người đứng gần vậy lỡ lây nhiễm thì sao?”
Vừa nghe đến HIV thì họ giống như là gặp ma mà lùi lại hết, một lúc sau thì phòng bệnh đã trống đi một nửa.
Châu Vũ Dao còn đang khóc nức nở trong vòng tay anh, cái đầu cô ta như muốn chui cả vào cái áo sơ mi của anh vậy, cô ta xem ra vẫn chưa có ý định buông ra, lẽ nào cô ta muốn xem cơ ngực của anh ấy sao?
Được một lúc sau thì cô ta đã bị Đường Kiêu đẩy ra nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng: “Em đừng khóc nữa, rõ ràng người sai là em mà lại khóc như tụi anh đang bắt nạt em vậy.”
“Người ta… người ta chỉ là quan tâm anh thôi mà, bộ dạng anh như vậy thì làm sao mà em ở bên anh được…”
Tôi ở bên cạnh mà người run rẩy cả lên, cái ả này cũng quá là hai mặt rồi, vừa nãy còn muốn cùng tôi sống chết vậy mà trước mặt Đường Kiêu thì lại tỏ vẻ mình là con mèo ngoan ngoãn, quả thật là… quá đáng sợ.
Nhưng tôi nghĩ kỹ thì chuyện cô ta lo lắng cũng có lý, nếu Đường Kiêu bị nhiễm HIV thì trừ khi hai người họ không phát sinh quan hệ, nếu không thì cô ta cũng bị nhiễm bệnh.
Ôi, tên khốn Khương Chí Cang, dù sao thì chúng tôi cũng là vợ chồng hai năm ròng vậy mà hắn lại đối xử với chúng tôi như thế.
Tôi nghĩ về người mẹ đang ở dưới quê, nếu tôi chết đi thì bà sẽ cô đơn một mình, rồi bà sẽ khóc đến mức nào đây.
Vừa nghĩ đến bà thì nước mắt tôi đã lã chã rơi xuống.
Thấy tôi khóc thì Đường Kiêu khó hiểu: “Cô lại khóc gì vậy?”
“Tôi khóc về mẹ tôi, không được sao?”
Tôi trả lời anh một cách khó chịu, khuôn mặt có chút căng, có lẽ là vì vừa nãy đã nhận hai cái tát vẫn chưa hết sưng mà ra.
Anh khó khăn lắm mới dỗ Châu Vũ Dao ngừng khóc được, anh đợi cô ta bình tĩnh lại một chút mới lên tiếng nói: “Tối hôm nay anh đã gọi điện thoại cho mẹ em để nói về chuyện hủy hôn ước của chúng ta, dù sao anh cũng không thể liên lụy em được, em còn phải lấy chồng nữa.”
Cô ta vừa nghe xong thì lại khóc như mưa.
“Anh Kiêu, anh đừng hủy hôn ước mà, anh biết không? Ước mơ từ nhỏ của em là được gả cho anh, làm vợ anh, khó khắn lắm