“Ba, ba về rồi sao?”
Minh Hiên dù sao cũng là trẻ con nên khi thấy ba về thì đã rất phấn khích mà kêu lên, lập tức từ tay Đường Kiêu mà nhảy xuống, hớn hở chạy về phía cửa lớn.
Người đàn ông đứng ngược sáng ôm lấy nó, khuôn mặt trở nên hiền hòa đi một chút.
“Minh Hiên ngoan, hôm nay ở nhà có quậy phá không nè?”
“Dạ không có, hôm nay con ở cùng với dì, dì đã cùng con chơi đàn piano.”
“Ngoan quá, vậy con theo dì Cố đi rửa tay nhé? Một lát là phải ăn cơm rồi.”
Minh Hiên rời đi trong hân hoan, còn tôi và Đường Kiêu thì đứng ở chân cầu thang, đi thì không được, không đi cũng không xong.
Người đàn ông đó khí thế rất mạnh, ông vừa mở miệng nói thì toàn bộ không ai dám lên tiếng nói.
“Con không nói tiếp sao? Lúc nấy không phải rất giỏi sao.”
Ba Đường Kiêu vừa mở miệng thì anh đã quay mặt đi.
“Sau này không được nói những lời ngông cuồng này nữa, vợ con chỉ có thể là Vũ Dao, ba tuyệt đối không chấp nhận đứa con gái khác…”
“Cưới ai là tự do của con, ba không có quyền can thiệp vào!”
Tôi thấy tính cách anh và ba anh rất giống nhau, biểu cảm của hai người trông đều rất khó ưa.
Xem ra Đường Kiêu được thừa hưởng gen di truyền phần nhiều là từ ba anh, cái mũi lông mày và đôi mắt giống như được khắc lên vậy, chỉ là đường nét Đường Kiêu thì trông mềm mại hơn còn ba anh trông cứng cáp hơn một chút, hơi có gì đó lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần.
“Con dám!”
“Nếu con dám lấy người phụ nữ khác ngoài Vũ Dao thì ba đảm bảo con sẽ hối hận!”
“Ba chẳng phải sẽ lấy hai chữ hiếu thảo ra để uy hiếp con sao? Lẽ nào cưới một người phụ nữ không yêu thì gọi là hiếu thảo sao?”
Đường Kiêu bị chọc tức, một người đàn ông hai mươi mấy tuổi mà giống như con nít vậy, thiếu chút là bỏ đi rồi.
“Đi theo tôi!”
Anh nắm lấy tay tôi chặt đến mức đau cả tay.
Tôi cứ thế bị anh kéo về phía cửa lớn, quản gia vội theo phía sau: “Đại thiếu gia, cơm đã chuẩn bị xong rồi, cậu ăn xong hãy đi…”
“Ăn cái gì mà ăn! Căn nhà này đã không có chỗ cho tôi dung thân, tôi có chết rồi thì họ cũng không quan tâm!”
“Thứ khốn kiếp! Mày đã làm sai còn không cho người khác nói sao?”
Vừa tới cửa thì ba của Đường Kiêu đã tức giận mà gào lên, kế bên là khuôn mặt cũng đang nộ khí xung thiên của Đường Kiêu, còn phía sau là ánh mắt như muốn giết người của ba anh và mấy người phụ nữ, thật khiến cho tôi thấy ngại ngùng.
“Đại thiếu gia, cậu đừng đi mà, khó khăn lắm hôm nay mọi người mới quây quần bên nhau ăn một bữa cơm, cậu và cô này ở lại ăn rồi hãy đi…”
Người quản gia tốt bụng tiếp tục khuyên anh khiến người đứng kế bên như tôi nghe thấy hơi không nhẫn tâm.
Nhưng nghĩ đến việc gia đình họ mâu thuẫn vì tôi, tôi lập tức nghĩ đến tình cảnh ngồi ăn cơm mà như ngồi trên đống lửa vậy.
Thật đáng sợ mà, đi sớm vẫn tốt hơn.
Vì