Cứ ngỡ là chúng tôi đã để lộ rồi thì ngay lúc đó cô ấy lại đột nhiên cúi xuống bên cạnh cánh cửa.
“Ha, chính là cái này, cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”
Phía cửa vang lên giọng hân hoan của cô ấy, xem bộ cô ấy đã đi rồi.
Quả nhiên tiếng giày cao gót của cô ấy đang vọng lên càng ngày càng xa trong bóng tối.
“Phù…
Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì lúc này anh lại đột nhiên rướn người khiến tôi không hề phòng bị mà kêu ra thành tiếng…
Sau khi xong việc, anh mặc lại quần áo như chưa hề xảy ra chuyện gì, còn tôi thì cầm theo cái đèn pin bất đầu soi khắp phòng để tìm cái quần lót của tôi.
Cái tên khốn này chỉ biết lo cho mình thôi mà không cần biết lúc nấy khi mây mưa đã ném đồ riêng tư của tôi đi đâu?
Nếu như ngày mai để cô lao công phát hiện ra thì chuyện này ắt hẳn sẽ bị đồn cho khắp cả công ty đều biết mất thôi.
Tôi cúi người xuống mò mẫm trong bóng tối, đột nhiên ngón tay tôi đụng phải góc của mảnh vải mềm, bỗng chốc tôi thấy yên tâm.
Thật may là tôi đã tìm thấy rồi.
Tôi nhanh chóng lượm chiếc quần lót bỏ vào trong túi, lén lút y như là ăn trộm vậy, tôi tưởng anh không chú ý nhưng không ngờ anh đã nhìn thấy hết mọi thứ.
“Đáng đời.”
Anh bật cười giễu: “Lần sau mà đề tôi bắt gặp cô còn liên lạc với tên nhãi kia thì chúng ta sẽ làm một trận phát sóng trực tiếp giữa ban ngày.”
Tôi thấy lạnh hết cả sống lưng, khẩu vị của anh ta quả là không bình thường, sao tôi lại toàn dính phải những thể loại như thế cơ chứ?
Tôi lấm lét đi theo Đường Kiêu xuống lầu, anh đi phía trước hiên ngang còn tôi thì thập thò theo sau y như cái đuôi vậy.
Chắc là vì đã trải qua sự vận động mạnh trong công ty lúc nấy mà sau khi về nhà, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, bụng thì kêu lên cồn cào nhưng vẫn không cản nổi sự bưồn ngủ nên tôi không thèm đi tắm rửa gì cả mà cứ thế ngủ luôn.
Tôi ngủ say đến mức Đường Kiêu nằm cạnh tôi từ lúc nào cũng không biết.
Sáng hôm sau khi còn những hai tiếng nữa mới đến giờ đi làm thì anh đã véo vào mặt tôi một cái khiến tôi bừng tỉnh.
Tôi bực mình ném cái gối vào mặt anh: “Anh làm gì vậy hả? Mới sáng sớm đã nổi điên rồi à, chó điên cắn người còn có lý do, còn anh thì chẳng theo quy tắc gì là sao?”
Anh bị tôi mắng một trận khiến khuôn mặt đang tươi tắn bỗng nghiêm lại: “Thức dậy nấu đồ ăn sáng cho ông đây, tôi đói rồi”
Đồ thần kinhl Anh kêu tôi dậy sớm như thế là vì nấu bữa ăn sáng cho anh sao?
Bà nó chứ! Con người này còn ác hơn cả những người địa chủ nữa.
Nhưng anh đột nhiên cứ thế mà lay tôi dậy khiến một người vốn không khó tính hay không có tật gắt ngủ như tôi cũng phải bực mình, chẳng lẽ tôi không được phép phản kháng lại sao?
Thế là tôi tiếp tục nằm xuống và không quên trùm chăn phủ cả đầu lại.
“Ở dưới lầu có tiệm ăn đó, anh muốn ăn gì thì cứ xuống mà mua là được rồi, anh còn muốn tôi nấu bữa ăn sáng cho anh sao?