Người đàn bà mập mạp đó nâng cao giọng: “Không có tiền mà cô đến cái bệnh viện Bắc Sơn này ư? Cô tưởng chúng tôi không biết à? Cái túi xách của cô cũng năm sáu trăm ngàn đấy nhỉ? Còn nữa, cô mặc trên người toàn là đồ hiệu bản giới hạn mà lại giả nghèo với chúng tôi à?"
Nghe lời bà ta nói mà tôi sợ đến suýt nuốt cả lưỡi vào trong, quần áo giày dép túi xách của tôi đều do Đường Kiêu mua cho tôi cả, lúc tặng anh còn nói đây là hàng giả chất lượng cao làm tôi còn măng anh keo kiệt nữa, té ra đây là đồ thật sao?
Thấy tôi không lên tiếng nên bà ta đắc ý mà cười lên: “Thế nào? Tôi nói đúng chứ, chúng tôi mặc kệ đấy, hai trăm triệu tiền di sản chúng tôi lấy không được thì cô đừng hòng êm chuyện!" "Bà..."
Trong lúc đó, tôi thấy bóng dáng thấp thoáng của hai cô ý tá, y như là đang thấy cứu tinh vậy. "Hai người hãy làm chứng cho tôi đi, tôi không có làm cản trở thời gian thăm bệnh của đám người này, lúc tôi đến thì ông lão đã mất rồi."
Hai cô y tá vừa tính mở miệng nói thì người đàn ông trung niên từ nãy giờ im lặng đã lên tiếng: “Các người phải suy nghĩ kỹ, nếu như giúp cô ta làm chứng thì chúng tôi sẽ kiện các người tội làm chứng giả đấy, vả lại.."
Ông ta nhìn tôi một cái rồi cười nói: “Lão già ấy sắp chết rồi các người mới thông báo cho chúng tôi khiến chúng tôi gặp rắc rối rất lớn trong việc thừa kế gia tài, lỗi này chúng tôi sẽ quy trách nhiệm cho bệnh viện của các người.”
Lúc này thì hai cô ý tá chỉ biết im lặng mà nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương khiến tôi đau hết cả đầu.
Người nhà này quả là hay thật đấy, họ xem tôi là miếng mồi béo bở sao, họ nghĩ tôi lắm tiền đúng không?
Quả thật là tai bay vạ gió mà!
Tôi tức giận đến mức nước mắt lưng tròng nhưng rất may là không rơi xuống. "Tránh ra nào, tránh ra nào..."
Một giọng nói quen thuộc vang lên ngoài cửa, tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là anh râu ria.
Vừa thấy anh ta, tôi như thấy được cứu tinh vậy nên cả người phấn chấn cả lên. "Lý tiểu thư, cô ở đây làm gì vậy? Đại thiếu gia đang chờ cô trong phòng bệnh đấy..."
À, đúng rồi, Đường Kiêu! Nãy giờ đứng đây cãi nhau với đám người này làm tôi quên mất cả việc quan trọng nữa. "Đường Kiêu đâu, anh ấy sao rồi? Vẫn ổn chứ?" “Đại thiếu gia không sao, cũng may là mặt hướng xuống đất nên chức năng nội tạng vẫn ổn, chỉ là đốt cổ bị thương và xương cánh tay phải bị nứt, bây giờ đang nghỉ ngơi rồi, cậu ấy nói muốn gặp cô, tôi tìm ở chỗ khác không thấy, thấy nơi này đông người nên đã vào..."
Anh ấy ngập ngừng một lúc: “Quả nhiên là cô đang ở đây."
Tôi gật gật đầu, sự việc quá phức tạp nên tôi không thể giải thích được, bây giờ tôi đang lo lắng cho vết thương của Đường Kiêu nên theo anh râu ria đi ra ngoài cửa