Ngọc Hân chợt nhớ ra chuyện lúc nãy cô đi đến bên giường ngồi xuống cạnh mẹ mình nói.
" Mẹ lúc nãy đi trên đường con va phải một người đàn ông anh tay cứ nắm lấy tay con nói con là Ngọc Quyên gì đó mà trong anh ta rất giàu có lại còn đẹp trai nữa nhưng thần kinh không được bình thường.
"
Bà Tuyết nghe cô ta nói liền đơ người bà có một bí mật nào đó đã che dấu Ngọc Hân suốt mấy năm qua, bị cô nhìn thấu bà Tuyết liền quay người đi Ngọc Hân nhìn bà nghi ngờ nói.
" Có phải mẹ đã giấu con chuyện gì đúng không.
"
Bà Tuyết giả vờ lãng tránh.
" Không có gì đâu.
"
Ngọc Hân tiến sát đến cô ta biết mẹ mình thuộc loại người không thể nào che dấu được cảm xúc.
" Được rồi được rồi mẹ kể để mẹ kể.
"
Ngọc Hân liền ngồi im nghe mẹ mình kể lại mọi chuyện.
" Năm đó mẹ sinh được một cặp song sinh là con và chị con Ngọc Quyên, nhưng vì gia đình mình quá nghèo ba con lại rượu chè không chịu làm ăn đến một hạt cơm cũng không có mà ăn, mẹ đành đem chị con đến cổng côi nhi viện để họ nhận nuôi con bé, mẹ còn để lại chiếc vòng cổ có khắc tên nó, để sau này còn tìm được nó, đã mấy năm trôi qua mẹ bỏ đi khỏi nơi đó, khi quay về mẹ nghe nói con bé đang làm vũ công tại một quán bar mẹ định đến xin nó ích tiền nhưng những người ở đó nói là nó đã qua đời vì mắc bệnh nan y, nhưng mẹ nghe đâu người ở đó nói nó là bạn gái của một thiếu gia nhà giàu tên là Thế Phong gì đó, anh ta cũng yêu thương nó lắm bỏ tiền ra để trị bệnh cho nói nhưng nó không qua khỏi được, chắc chắn người lúc nãy còn gặp là anh ta, anh ta không thể nào quên được chị con đâu, con bé hiền dịu lại còn tốt bụng nó ra đi sớm thật đáng thương.
"
Bà Tuyết đưa tay lau đi nước mắt trên khoé mắt, Ngọc Hân liền bĩu môi nói.
" Đừng giả tạo nữa mẹ à con mà mẹ còn ép đi bán thân kiếm tiền về cho mẹ bài bạc chị Ngọc Quyên chắc chắn cũng chắc có kết cục tốt đẹp.
"
Bà Tuyết đưa tay đánh vào vai Ngọc Hân nói.
" Con khốn mày muốn chọc tức tao à.
"
Ngọc Hân nhìn người mẹ mà chán ghét nói.
" Mẹ cũng chẳng có gì tốt đẹp đừng