Linh rùng mình, lạnh sống lưng, cảm giác tê buốt truyền từ đôi cánh xuống cơ thể. Cô nhíu đôi lông mày thanh tú, đôi môi khô khốc buốt giá của cô hừ lên khinh bỉ:
- Quá nham hiểm!
Đôi cánh cô tiếp tục sải rộng trên bầu trời, đó là một hình ảnh đẹp đẽ vô cùng. Một lúc sau, mặt trăng rọi bóng hình cô mạnh mẽ đáp xuống căn nhà của mình, dùng chút phép thuật điều chỉnh suy nghĩ của bất cứ con người nào thấy cảnh tượng này. Tất nhiên, hai người kia lo lắng cho cô vô cùng,vừa thấy cô, ai nấy đều nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Nhưng cô chẳng những không để tâm đến họ mà còn đi bình thản lên phòng, giọng nói không chút lay chuyển:
- Dâng trà!
Cả hai nghe thấy mà phì cười, có lẽ đó là câu đáp bình an của cô. Giáp Cứng chạy vào bếp, lấy dụng cụ ra, pha trà. Còn Lưỡi thì chỉ biết đứng bên cạnh, đợi nhỏ làm xong rồi bưng đồ lên.
Trong lúc đó, cô ở trong phòng, nhắm nghiền đôi mắt, đập nhẹ đôi cánh. Luồng sóng nhỏ nhanh chóng,