Lâm Diệc Dương đã đặt trước một chiếc lều lớn trong khu rừng ở một thị trấn nhỏ.
Trên đường đi, tâm trạng Ân Quả tràn ngập niềm mong chờ.
Cô mở cửa sổ ra, từng cơn gió nóng thổi vào trong khoảng xe, không mát mẻ chút nào, ngược lại còn mang theo hơi nóng ẩm ướt chỉ có ở hải đảo, thêm cả mồ hôi dính dớp trên da.
Xe dừng lại trên bãi cỏ trước lều vải, Ân Quả qua chân tìm đôi dép xỏ ngón phía trước ghế ngồi, chưa kịp xả xong, Lâm Diệc Dương đã cúi người chui vào trong xe, vòng tay bế cô ra ngoài.
Ân Quả ôm cố anh, thấy gần đó có hai chiếc ô bay phấp phới và ba cô gái đang quay đầu lại nhìn, cô xấu hổ, "Em tự đi được mà."
"Mưa rồi, em đi chậm quá"
Trời lại mưa, mưa trên Thái Bình Dương
Chưa đầy hai phút sau, Lâm Diệc Dương đã sải bước vào trong lều vải bên bìa rừng, dùng chân đá ba chiếc ghế gỗ cản đường ra rồi đặt cô lên giường.
Trong rừng cây thăm thẳm, đến chăn ga gối đệm cũng ẩm ướt theo.
Hóa ra còn có cả tiếng ếch nhái đang kêu.
Ngủ ở lều vải trong rừng, có mùi ngai ngái của bùn đất trong mưa và tiếng mưa rơi lộp bộp trên đỉnh lều, tất cả làm cho cô có ảo giác như đang nằm giữa trời đất, bị người ta vây xung quanh nhòm ngó, "Buổi tôi ở đây liệu có nhiều côn trùng hay muỗi không anh?
Con gái luôn e ngại mấy con côn trùng, dù trước đây Lâm Diệc Dương chưa từng có bạn gái, nhưng cũng đã biết từ lúc học mẫu giáo.
Anh dập tắt ngay nỗi sợ hãi của cô: "Buổi tối không ngủ trong lều, chỉ để em ngủ bù ở đây thôi."
"Vậy anh thuê lều có phải lãng phí lắm không Trời gần tối họ mới đến, cả đêm để không như vậy rất lãng phí.
Lúc đang thảo luận vấn đề này với anh, chân Ân Quả đè lên chăn bông, đung đưa qua lại ngay trước mắt anh.
Vốn Lâm Diệc Dương định để cô ngủ một lát, dù sao đã ngồi máy bay suốt quãng đường dài, sau đó còn chơi cả buổi sáng, thể lực cũng tiêu hao đi nhiều.
Theo kế hoạch, chiếc ghế xếp đặt cạnh giường chính là nơi anh nghỉ ngơi.
Có thể anh sẽ kiểm tra email, làm một vài việc quan trọng.
Nhưng bây giờ...!Chân cô thực sự rất trắng, lại còn thon thả, ngay cả đường cong nơi đầu gối cũng là một đường cong tuyệt đẹp.
Mưa dần nặng hạt, rơi lộp bộp xuống đỉnh lều.
Ân Quả ngẩng lên, thầm nghĩ căn lều này không thích hợp dùng cho ngày mưa, lát nữa sẽ ổn lắm đây.
Dần dần, người cô được bao phủ thêm hơi nóng, hơi nóng ấy xuyên qua quần áo, phả thẳng lên da thịt.
Con buồn ngủ làm ý chí con người ta rệu rã, dễ dàng bị cuốn phăng đi.
Cửa lều vải khép lại, nhưng không đóng kín.
Có cơn gió hiu hiu từ khe cửa lùa vào trong, anh kéo chiếc chăn bị cô đè bên dưới lên, đắp cho cô.
"Nóng" Cô lầm bầm, nóng nực ẩm ướt còn trùm kín chăn, đúng là cực hình.
"Nếu không đắp, bên ngoài sẽ nhìn thấy đấy.
"Sao không đóng kín cửa vào?"
Lười chẳng buồn nhúc nhích nữa.
Quần áo của Lâm Diệc Dương vẫn còn chỉnh tề, chưa cởi món nào.
Ân Quả nằm trong chăn, từ ngoài nhìn vào, cùng lắm chỉ có thể thấy anh ôm cô nói chuyện, không thể nhận ra điều gì khác.
Anh